Hứa Lộ Hoa và Phương Thanh Viễn đều mở xe, chờ bọn họ ngồi lên trên xe rời đi, Phương Tri Nịnh thân thiện mà vẫy tay từ biệt bọn họ.
Không có người lớn ở bên cạnh, đám tiểu quỷ này tự tại hơn rất nhiều.
Lưu Thư Phong quàng vai Chu Gia Diên, cảm thán nói: “Lớp trưởng, xe của mẹ cậu rất đẹp.”
“Xe mấy trăm vạn, có thể không đẹp sao?” Chu Gia Diên tránh thoát khỏi cánh tay cậu ta, đi về hướng cổng trường.
Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh đi ở cuối cùng bên cạnh, thương lượng đi chỗ nào liên hoan. Phương Tri Nịnh muốn đi ăn lẩu, Trình Kiêu Kiêu không đồng ý cũng không phản đối.
Đi ra khỏi cồng trưởng đến trạm xe buýt, một đám người chờ ở nơi giao thông công cộng.
Trình Kiêu Kiêu lặng lẽ đến gần Chu Gia Diên, dừng lại ở bên cạnh hắn, giả vờ trấn định nói: “Lớp trưởng, lần trước mình đi tiệm đồ nướng kia cũng không tệ lắm, nếu không hôm nay chúng ta đi ăn nước BBQ?”
Hai tròng mắt bình tĩnh dừng lại ở trên mặt cậu ta một lát, sau đó –
“Hôm nay liên hoan đi ăn nướng BBQ, có ý kiến gì không?”
Đoàn người tích cực hưởng ứng, đều tỏ vẻ không thành vấn đề.
“Được, vậy chúng ta đi đường bộ.”
Sau khi ngồi trên xe buýt, Trình Kiêu Kiêu tim đập loạn nhịp mới cải thiện được. Phương Tri Nịnh ngồi song song cùng cậu ta, nhàm chán niết ngón tay cô nghịch.
Xuống xe ở một khu phố phồn thịnh, mọi người đi theo sau Chu Gia Diêu quẹo vào một ngõ nhỏ, đi đến cuối ngõ nhỏ liền thấy được khu phố đối diện là một tiệm đồ nướng.
Trải qua một tháng ở chung, bạn học cùng lớp đều hiểu biết lẫn nhau. Hôm nay ầm ĩ ở cùng với nhau muốn Chu Gia Diên mời đều là một số bạn học bình thường có quan hệ không tồi, chủ yếu là nam sinh.
Phương Tri Nịnh mang Trình Kiều Kiều không tìm được vị trí thích hợp ngồi xuống. Trình Kiêu Kiêu sau khi ngồi xuống cảm thấy tầm nhìn không tốt, lại thay đổi một bàn, cứng rắn kéo Phương Tri Nịnh qua ngồi với cô, ngược lại Phương Tri Nịnh ngồi xuống chỗ nào cũng không sao cả, liền nghe lời mà ngồi xuống.
“Không phải là một cái ngõ nhỏ sao? Cũng không có cái gì đẹp.” Phương Tri Nịnh không hiểu hàm ý sâu xa lúc đổi vị trí của Trình Kiêu Kiêu, hướng ra bên ngoài nhìn xung quanh, không rõ ngoại trừ đường phố còn có cái gì.
“Cậu không hiểu.”
Hai vị nữ sinh đến bàn này làm cảm xúc của hai nam sinh tăng vọt.
Bình tĩnh mà nói, Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh lớn lên không tồi, đặc biệt là Phương Tri Nịnh, thanh thuần đáng yêu như một mối tình đầu, làn da trắng nõn, cười rộ lên hai mắt linh động mông lung như trăng rằm, không biết làm tan chảy bao nhiêu trái tim nam sinh.
Nam sinh trên bàn cười nói. Trong đó có một người nam sinh ngồi đối diện Phương Tri Nịnh cà lơ phất phơ mà nhìn Phương Tri Nịnh: “Tiểu nữ hiệp, hôm nay không hung dữ với bọn tôi?”
“Cái gì?”
“Nếu không muốn xướng, cũng đừng làm chậm trễ thời gian lẫn nhau, muốn đi thì đi, không ai ngăn cản.” Nam sinh bên cạnh vừa cười vừa bắt chước giọng nói nghiêm túc ngày đó của Phương Tri Nịnh, cười đến bả vai run rẩy.
Phương Tri Nịnh xấu hổ cười: “Cậu còn nhớ rõ sao?”
“Đương nhiên, cuối cùng tôi nhớ nhất là khuôn mặt nữ sinh xinh đẹp này.”
Trình Kiêu Kiêu lấy thực đơn để che giấu, ngăn cản mặt cô và Phương Tri Nịnh, phía sau thực đơn hai người làm vẻ mặt ghét bỏ, mỗi người một lời nói xấu hành vi của người nam sinh.
“Nam sinh này là ai? Nói chuyện lại trơn tru như vậy?”
“Hình như nam sinh kia ngồi ở bên cạnh cuối phòng học, tên là Tưởng Huy, nghe nói là người thân của hiệu trưởng.”
“Hắn thật phiền.”
“Nếu không chúng ta lại đổi vị trí khác?”
“Được rồi, ngồi yên ở đây. Cùng lắm thì không để ý đến cậu ta.”
Ông chủ bận việc một lúc, mới đưa đầy đủ đồ nướng BBQ lên hết.
Có nam sinh bảo ông chủ mang một két bia lên đây, lại bị Chu Gia Diên ngăn cản: “Vị thành niên cấm uống rượu, ông chủ, lấy nước chanh.”
“Lớp trưởng, như này thì không thú vị nữa.”
“Cũng không phải rượu trắng, chỉ là bia. Nhìn bộ dạng phóng đãng của cậu bình thường ở trường học không kiềm chế được còn tưởng rằng là một tay chơi già đời rồi, không nghĩ đến lại ngầm là học sinh ngoan.”
Tưởng Huy cùng nam sinh ngồi cùng bàn trêu đùa.
Chu Gia Diên tự mình đưa nước trái cây đến trước mặt Tưởng Huy, đặt ở trong tầm tay của cậu ta, liếc hắn một cái: “Thích uống thì uống.”
Phương Tri Nịnh ngước mắt nhìn lại, nhìn thấy trong mắt Chu Gia Diên toàn sự coi thường.
Làm tốt lắm!
Đối với loại nam sinh này thật sự không cần khách khí.
Tưởng Huy cười có lệ: “Lớp trưởng tự mình đưa tôi nước trái cây, làm sao lại có thể không uống?”
Mới xong ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhạc đệm trôi qua, mọi người tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện.
Phương Tri Nịnh chuyên tâm gặm cánh gà. Chỉ có Trình Kiêu Kiêu vẫn luôn thất thần mà nhìn chằm chằm đầu ngõ.
Màn đêm buông xuống, hoạt động của quán nướng đạt tới đỉnh điểm. Sướиɠ khí lượn lờ không mất đi hơi thở của nhân gian.
Trình Kiêu Kiêu yên lặng cầu nguyện, cô chờ một xác suất trùng hợp rất nhỏ.
Có lẽ là trời cao rủ lòng thương cô, phương hướng nhìn vô số lần xuất hiện một người đàn ông cao gầy. Áo hoodie màu đen đội mũ lên đầu, cúi người sắc mặt ngưng động, bước chân vội vàng. Dần dần hòa cùng với bóng đêm ở bên nhau, giống như là hiệp khách đi ngang qua nhân gian, sẽ không vì ai là dừng lại.
Là hắn!
Trình Kiêu Kiêu nhìn bóng dáng người đàn ông cho đến khi không thấy. Phục hồi lại tinh thần sau đó cúi đầu che giấu ý cười nơi khóe miệng, trai tim nhanh chóng đạp loạn tiết tấu.