Chương 16: Đau bụng

Hứa Lộ Hoa là người theo chủ nghĩa hoàn mỹ tuyệt đối, để lần thi đấu hợp xướng này vẽ lên ký hiệu viên mãn, sau khi cô và Dương Dư Hà thương lượng, quyết định để Chu Gia Diên mặc chính trang tham dự làm nhạc đệm, cứ như vậy càng lãng mạn, triển lãm độc nhất vô nhị của lớp 17.

Chu Gia Diên thân mặc tây trang màu đen ngồi trước dương cầm toàn thân tâm đàn tấu khúc, tóc định hình, bày ngũ quan ưu việt tinh xảo ra cho mọi người thưởng thức.

Tư thế đánh đàn của hắn rất lớn khí, ngón tay với khớp xương rõ ràng thông thuận như nước chảy mây trôi, cả người đều đắm chìm bên trong âm nhạc, biểu cảm nghiêm túc, ánh mắt ngẫu nhiên thoáng nhìn bên cạnh, lập tức làm nữ sinh xung quanh thất thần, đưa tới một mảnh kinh ngạc cảm thán.

Phương Tri Nịnh bị nữ sinh si mê vây bên cạnh, âm thầm suy nghĩ: Nhìn rất là mặt người dạ thú, trước kia sao không phát hiện nhỉ?

Trình Kiêu Kiêu tìm được Phương Tri Nịnh, kéo cô đến toilet, móc ra một cây son môi: “Trường hợp quan trọng như vậy cũng không thể để mặt mộc, nào, son cho cậu màu đỏ lá phong làm tăng tinh thần.”

“Có bị phát hiện không?”

“Cậu quá ngây thơ rồi,” Trình Kiêu Kiêu chế trụ đầu Phương Tri Nịnh nhắm thẳng ngửa ra sau, “Cậu không phát hiện đám Diêu Thiền đều trộm trang điểm sao?”

“Khó trách, hôm nay nữ sinh lớp chúng ta đều thật xinh đẹp.”

“Cậu đó, có chút tâm nhãn đi…… Nhấp môi một chút.”

Phương Tri Nịnh gặp hiện trường tập luyện của lớp khác ở hậu đài, nói như thế nào nhỉ, nghìn bài một điệu không có gì đặc sắc. Không một lớp nào giống lớp các cô như vậy, có chỉ huy chuyên nghiệp, cũng có huấn luyện thêm đội ngũ hợp xướng, còn có một người đệm nhạc đẹp trai có thể mê đảo muôn vàn thiếu nữ.

“Thật ra, để Chu Gia Diên đứng phía trước đội ngũ, nở một nụ cười quyến rũ với những thầy cô giám khảo đó, giải nhất vững vàng.” Phương Tri Nịnh kéo tay Trình Kiêu Kiêu từ toilet ra, vừa đi vừa tán gẫu.

Nghe xong cô cũng không chút đứng đắn nói đùa, Trình Kiêu Kiêu lộ ra biểu cảm khó có thể tin: “Tri, hai người các cậu thật sự chỉ là bạn bè?”

“Ai? Tớ và Chu Gia Diên sao? Đúng vậy, chẳng lẽ tớ còn thích cậu ta à?”

Trình Kiêu Kiêu giống như bị sét đánh, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn: “Trời, vì sao tớ muốn chân tình ship couple hai người các cậu? Tớ thảm quá!”

Từ toilet đến hậu trường đại lễ đường sẽ trải qua một cái hành lang rất dài, hành lang cuối dựa cửa sổ góc tường, một nữ sinh ngồi xổm nơi đó.

Trình Kiêu Kiêu còn đang khóc lóc kể lể: “Cậu biết không? Ngày đầu tiên khai giảng sau khi tớ biết quan hệ của cậu và Chu Gia Diên đã vẫn luôn có thể cảm nhận được giữa hai người các cậu có một cảm tình vô hình kích động, hiện tại xem ra là tớ lừa mình dối người.”

Ship couple ship đến nông nỗi này như Trình Kiêu Kiêu cũng là hiếm thấy, có thể là chịu ảnh hưởng của phim thần tượng, cô vẫn luôn mạc danh tự tin có thể nhìn thấy Phương Tri Nịnh và Chu Gia Diên từ đồng phục đến váy cưới. Cho dù sau khi nghe thấy Phương Tri Nịnh phủ định cô vẫn tin tưởng như cũ.

“Đừng nghĩ quá nhiều.” Phương Tri Nịnh giơ tay sờ đầu bạn tốt an ủi.

Đi ngang qua góc tường, Phương Tri Nịnh tò mò nhìn thoáng qua nữ sinh ngồi xổm tại chỗ, cả khuôn mặt cô ấy vùi vào cánh tay, một bàn tay giống như còn dùng sức đè lại khối phía bên phải bụng kia.

Nhưng cô không dừng lại, lập tức đi vào hậu trường.

Phía trước còn có hai lớp sẽ đến lớp 17, Dương Dư Hà đi vào thính phòng, Hứa Lộ Hoa có việc ra ngoài một lát.

Chu Gia Diên tập hợp học sinh toàn lớp, hắn muốn thiết kế đội hình lát nữa lên sân khấu.

Dựa theo đội ngũ từng tập luyện, Phương Tri Nịnh đi đến vị trí của mình.

“Ngô Thiến Văn đi đâu vậy?”

Đếm hai lần, nhân số vẫn không đúng, thiếu một nữ sinh.

Có lẽ là do thời tiết nóng bức, Chu Gia Diên cởϊ áσ khoác tây trang, thừa một áo sơmi, cổ tay áo mở hai vòng, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Hắn híp mắt lại nhìn quét toàn trường: “Có ai biết cậu ấy đi đâu không?”

“Vừa rồi còn thấy cậu ấy ở đây mà.”

“Tớ thấy dáng vẻ cậu ấy không quá thoải mái, chắc là ra ngoài rồi.”

“Cái gì, thời khắc mấu chốt rớt dây xích, phiền chết.”

Trong đám người truyền ra tiếng nói khe khẽ, trong đó có không ít oán giận.

Trong đầu Phương Tri Nịnh chợt lóe nữ sinh ngồi xổm góc tường kia, cô ấy mặc chính là áo lớp các cô.

Không kịp tự hỏi, Phương Tri Nịnh cất bước chạy ra ngoài, liếc mắt một cái đã thấy nữ sinh góc tường: “Cậu không sao chứ?”

Nữ sinh chậm rãi ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch rất khó coi, thái dương có hãn ngân xẹt qua.

“Làm sao vậy?” Chu Gia Diên tới.

“Lớp trưởng…… Bụng tớ đột nhiên đau quá.”

Diêu Thiền cũng chạy ra tới, ngữ khí bình tĩnh: “Lớp một đã lên đài, chúng ta nên chuẩn bị.”

Ngay sau đó Lưu Thư Phong cũng theo ra: “Xảy ra chuyện gì?”

“Bụng cậu ấy không thoải mái, tôi đưa cậu ấy đi phòng y tế.” Nói, Chu Gia Diên ngồi xổm xuống, “Có thể đi không? Hoặc tôi cõng cậu?”

Nữ sinh gắt gao đè bụng lại, gian nan đứng lên: “Chắc là…… Tớ có thể đi.”

Đều đau đến nói năng lộn xộn. Chu Gia Diên dẫn theo cánh tay cô ấy, làm bộ gác lên vai mình: “Thôi, để tôi, đi lên.”