Nướng BBQ ăn được một nửa, trong tiệm tới một người đàn ông trẻ tuôi thân hình cao lớn, mặc áo da quần đen. Nện bước rất lớn, hai ba bước đi đến trước mặt ông chủ: “Chú La, con tới lấy chìa khóa.” Giọng nói rất lãnh đạm, biểu cảm cũng rất lạnh nhạt.
Chú La móc chìa khóa từ trong túi ra đưa cho hắn, chú ý tới vết thương trên miệng hắn, không khỏi lải nhải vài câu: “Đứa nhỏ này sao lại gây chuyện ở bên ngoài. Trên mặt sao lại thế này? Có biết mẹ con rất lo lắng cho con không, trở về thấy dáng vẻ này của con lại phải đau lòng. Trời nóng như này, con mặc áo da không nóng à.”
Người đàn ông trẻ tuổi thần sắc không thay đổi.
Phương Tri Nịnh ngồi vị trí này vừa nhấc đầu là có thể nhìn đến sườn mặt của người đàn ông trẻ tuổi, mới nhìn một cái đã bị kinh ngạc trước sườn mặt ưu việt của hắn, duỗi tay chạm cánh tay Trình Kiêu Kiêu: “Kiêu kiêu, có trai đẹp, mau xem.”
“Thật sao, ở đâu?”
“Ông chủ tiệm đồ nướng bên cạnh.”
Chu Gia Diên và Trình Kiêu Kiêu đồng thời ngẩng đầu.
Trình Kiêu Kiêu nhìn theo tầm mắt Phương Tri Nịnh, sau khi thấy rõ ràng diện mạo của người kia thì hít hà một hơi: “Trai đẹp thật ngầu, là gu của tớ.”
Cũng mặc kệ cánh gà nướng trên tay, cứ như vậy ngơ ngác nhìn chằm chằm người ta đến xuất thần.
Phương Tri Nịnh cũng muốn ngẩng đầu xem, bị Chu Gia Diên ngăn cản: “Đừng nhìn, nước miếng cũng không ngăn được.”
Từ góc độ Trình Kiêu Kiêu nhìn lại, cô có thể nhìn thấy cả khuôn mặt của người đàn ông trẻ tuổi, khuôn cằm hoàn mỹ, cái mũi cao thẳng, càng nhìn càng đẹp, còn có một đôi mày kiếm mắt sáng. Công phu một hồi như vậy, Trình Kiêu Kiêu ghi tạc diện mạo người kia thật sâu trong đầu.
“Trần Liệt, đêm nay mẹ con tăng ca, tới nhà của chú ăn cơm, Tiểu Khải nhìn thấy con nhất định rất cao hứng.”
“Được.”
Lấy được chìa khóa nhà, Trần Liệt xoay người đi về phía ngõ nhỏ.
Một khắc ngoái đầu nhìn lại kia, tầm mắt hắn và Trình Kiêu Kiêu tương ngộ ngắn ngủi ở không trung.
“Thình thịch ——”
Trình Kiêu Kiêu nghe được tim mình đập kịch liệt, thì ra trên đời này thật sự có người sẽ bởi vì một ánh mắt mà yêu đối phương.
“Tri, hình như tớ gặp crush rồi.” Cô kéo tay Phương Tri Nịnh, khó có thể tin nói.
“Crush là cái gì?” ánh mắt Phương Tri Nịnh nghi hoặc, một dáng vẻ không để tâm.
Chu Gia Diên cười gượng: “Ngốc! Chính là gặp nam sinh khiến tim cậu ấy đập thình thịch.”
Phương Tri Nịnh mở ra túi vải tùy thân, lấy ra bài tập kỳ nghỉ đặt trước mặt Trình Kiêu Kiêu, cười hì hì quấy rối: “Đừng phạm hoa si nhé, mau về nhà làm bài tập đi.”
***
Thứ hai, Phương Tri Nịnh chân trước vừa mới vào lớp học sau lưng đã bị bạn học quấn lấy: “Phương Tri Nịnh, cậu và Chu Gia Diên thật sự là thanh mai trúc mã đã đính hôn sao?”
“Sao có thể! Cậu nghe ai nói?” Tay Phương Tri Nịnh run lên, bánh bao trong tay suýt chút nữa đã rơi xuống đất: “Mình và Chu Gia Diên là hàng xóm, làm gì khoa trương như mọi người nói đâu, quan hệ của mình và cậu ta thuần khiết không gì thuần khiết bằng. Ba cậu ta là đối tác chỗ luật sư, các cậu bịa đặt coi chừng đó.”
“A, nghiêm trọng như vậy. Mình cũng là nghe mấy người trong lớp nói bậy.”
Bộ dạng của bạn bàn trước hoảng sợ lo lắng chọc Phương Tri Nịnh cười: “Mình nói giỡn đó, mình và cậu ta thật sự không phải như các cậu nghĩ đâu, chỉ là so với bạn bè bình thường nhiều hơn một tầng quan hệ hàng xóm mà thôi.”
Bạn bàn trước gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Một buổi sáng, Phương Tri Nịnh cũng chưa từng nói chuyện cùng với Chu Gia Diên.
Đến lúc ăn trưa, Trình Kiêu Kiêu lên gọi Phương Tri Nịnh đi ăn trưa.
“Kiêu Kiêu, ban chúng ta chỉ có cậu là gần như biết hết quan hệ của tớ và Chu Gia Diên, cậu nhất thiết phải giữ bí mật giúp tớ, không được nói bậy.” Đứng trong hàng đợi lấy cơm, Phương Tri Nịnh dặn dò Trình Kiêu Kiêu.
Thật ra cái này cũng trách Phương Tri Nịnh một hai cứ giấu giếm, cô chỉ là không muốn bị các bạn đặt biệt danh, trước kia lúc ở cấp hai lúc nào mọi người cũng đều gọi cô bằng biệt danh “tiểu thanh mai của Chu Gia Diên”.
Khi đó Chu Gia Diên đã dần có tiềm chất trở thành hotboy trường, thành tích tốt lại còn đẹp trai, ở trường học có thể coi như là hào quang vô hạn, ngay cả Phương Tri Nịnh liên quan đến cũng bị các bạn học của ban khác nghị luận đánh giá, thỉnh thoảng còn bị nhờ giúp đỡ đưa thư tình, cái này làm cho những năm tháng vui sướиɠ vượt qua cấp hai của Phương Tri Nịnh thấy không vui, cô chán ghét những ánh mắt soi mói đó của bạn học.
Khi vào cấp ba, tiến vào hoàn cảnh mới, Phương Tri Nịnh tuyệt đối không muốn tái diễn tình cảnh như vậy.
“Yên tâm, tớ sẽ không nói với người khác. Chỗ đó còn trống, chúng ta qua đó đi.” Trình Kiêu Kiêu cầm khay đồ ăn lên, cùng Phương Tri Nịnh chọn một vị trí yên tĩnh ngồi xuống ăn cơm.
Vừa mới ngồi xuống, Lưu Thư Phong liền tiến lại đây, vô cùng nhiệt tình: “Này, mình có thể cùng các cậu ngồi ăn cơm được không?”
“Một người nam sinh ngồi cùng bàn với hai nữ sinh muốn làm gì.”
“Này không phải là còn chỗ trống sao, cũng không thiếu miếng thịt nào, ngồi có làm sao đâu.”
Trình Kiêu Kiêu nhìn xung quanh, chẹp miệng: “Được rồi, ngồi xuống đi.”