Chương 11: Trai đẹp

Nhân viên hướng dẫn mua sắm nhiệt tình đề cử với Trình Kiêu Kiêu những bộ mới trong tiệm.

Phương Tri Nịnh đi theo phía sau, cúi đầu đánh giá ngực mình, lại vội vàng liếc trộm Trình Kiêu Kiêu một cái. Ai, đều là người cùng tuổi, sao lại khác biệt lớn như vậy nhỉ? Là ngực cô quá không biết cố gắng.

Trình Kiêu Kiêu chọn vài bộ nội y để cô hướng dẫn mua hỗ trợ gói lại, quay đầu lại hỏi: “Tri, cậu muốn mua một bộ sao?”

Nhìn lén thiếu chút nữa bị bắt lấy, khuôn mặt nhỏ của Phương Tri Nịnh đỏ lên: “Không…… Không cần.”

Ra cửa hàng nội y, hai người vừa hút trà sữa vừa đi dạo, từ lầu 4 đến lầu sáu lại đến lầu một, đi không biết mệt. Vốn dĩ kế hoạch đi tiệm đồ ăn Nhật kia nhưng lại kín người hết chỗ, khách xếp hàng lấy số ngồi đầy khu chờ.

“Nếu không, tìm một nhà cửa hàng khác tùy tiện ăn chút?” Phương Tri Nịnh hữu khí vô lực kiến nghị.

Mấy giờ sau, hai người từ tinh lực dư thừa đến kiệt sức, đói đến ngực trước dán lưng sau, cũng không muốn lại vì một bữa cơm mà lãng phí thời gian.

“Được.”

Tiếng chuông cuộc gọi vang lên, Phương Tri Nịnh lấy điện thoại ra tìm một góc nghe máy.

“Ở đâu?”

Là điện thoại của Chu Gia Diên, giọng nói lười nhác thông qua điện thoại truyền đến. Không chờ Phương Tri Nịnh mở miệng, hắn tiếp tục nói: “Tôi ở tiệm đồ nướng lão La phố Phong Bình, tới không?”

Phương Tri Nịnh mắt nhìn đám người chen chúc xung quanh, chậm rì rì nói: “Tới. Cậu gọi món trước, tớ đói chết rồi.”

Phố Phong Bình và đại đạo phồn thịnh cách mấy con phố, khoảng cách không xa không gần. Thuận tiện, Phương Tri Nịnh kéo Trình Kiêu Kiêu trực tiếp bắt xe qua.

“Tri, nếu không chúng ta mang trà sữa qua cho Chu Gia Diên đi?” Lên xe trước, Trình Kiêu Kiêu dò hỏi.

“Không cần, đám nam sinh bọn họ không thích uống trà sữa.”

“Ngoại trừ Chu Gia Diên còn có ai?”

“Chắc là có Tạ Thừa Châu, hai người bọn họ thường xuyên hẹn nhau chơi bóng.”

Trò chuyện một chút xe đã đến nơi, sau khi chuyển khoản xong thì hai người xuống xe.

Khu phố cũ chật ních người của phố Phong Bình, xung quanh có rất nhiều nhà trệt tường xi măng, sát ở bên nhau không gian có vẻ chật chội hẹp hòi.

Lúc trước Phương Tri Nịnh chưa nghe nói tiệm đồ nướng này, chắc là mới khai trương gần đây, dọc theo hướng dẫn cuối cùng đi vào tiệm đồ nướng.

Nói là tiệm đồ nướng, kỳ thật chính là quán nướng dựng bằng lều plastic màu xanh, trên lều plastic treo bảng hiệu —— tiệm đồ nướng Lão La, bên trong tùy ý để bàn vuông nhỏ và ghế plastic màu lam, quy mô còn rất lớn.

Quả nhiên, Chu Gia Diên và Tạ Thừa Châu ngồi trước một bàn vuông nhỏ, trong tay Tạ Thừa Châu cầm thực đơn, vừa nhìn vừa nói gì đó với Chu Gia Diên. Hai nữ sinh bàn bên cạnh thường thường ngắm bọn họ vài lần, ghé vào một chỗ cười trộm, xúi giục đối phương đi xin phương thức liên hệ.

Phương Tri Nịnh đến gần, nghe thấy nữ sinh khe khẽ nghị luận có muốn lấy hết can đảm tiến lên thêm QQ không. Phương Tri Nịnh quét mắt nhìn nữ sinh một cái, khóe miệng giơ lên, lập tức có chủ ý.

Chu Gia Diên đưa lưng về phía Phương Tri Nịnh, hai chân dài tùy ý để, làm tắc không gian dưới bàn, hắn còn không biết người đã tới rồi.

“Anh đẹp trai, có hứng thú thêm phương thức liên hệ không?”

Vừa nghe âm thanh quen thuộc, Chu Gia Diên ngước mắt trên dưới đánh giá người tới, giọng lười biếng: “Tôi không trêu chọc học sinh tiểu học.”

Tay Phương Tri Nịnh còn đặt trên vai hắn, nghe được lời này không hiểu ra sao: “Học sinh tiểu học? Chỗ nào nhỏ?”

“…… Tự hiểu đi.”

Tạ Thừa Châu thuận thế kéo ghế plastic ra để Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh ngồi xuống.

“Cậu nhìn người ta đi, tri kỷ biết bao.” Phương Tri Nịnh không quen nhìn tính tình này của Chu Gia Diên, trước mặt người ngoài cũng không cho hắn mặt mũi.

“Thích hắn như vậy?”

“Ai cần cậu lo.”

“Ai nha, hai người các cậu đừng cãi cọ. Ở nhà còn chưa cãi đủ, ông chủ, còn bao lâu mới xong? Tôi đói chết rồi.” Trình Kiêu Kiêu tới hoà giải.

“Tới liền.” Ông chủ quán nướng là người đàn ông trung niên, nói xong động tác nhanh chóng bưng tới một mâm điều da nướng tầng ngoài quét sa tế, “Ăn trước, món khác sẽ xong ngay. Tiểu soái ca, bên này hai xiên không thêm rau thơm.”

“Cảm ơn.”

“Không có gì, bởi vì hôm nay cậu ngồi xuống đây, mời chào cho tiệm tôi nhiều gấp đôi khách so với ngày thường. Nếu không, một túi điều da bán xong sớm, lại mở một túi.” Ông chủ có ý tốt, tâm trạng tự nhiên không tồi, không nhịn xuống trò chuyện cùng Chu Gia Diên.

“Đó là bởi vì ông chủ nướng điều da hương vị ngon giá cả vừa phải, đừng dát vàng lên mặt hắn.” Phương Tri Nịnh cầm lấy điều da không để rau thơm, cắn một mồm to, hương vị thật sự không tồi, vừa nhai vừa ghét bỏ nhìn Chu Gia Diên.

Người này, cho hắn chút mặt mũi thì phải mở phường nhuộm, không được khen.

Không bao lâu, dư lại nướng BBQ đặt ở bàn nhất trình lên. Hương tỏi hành xứng với sa tế tầng ngoài mê người, khiến người ta muốn ăn rộng ra.

“Chờ một chút!” Phương Tri Nịnh và Trình Kiêu Kiêu đồng thời móc di động, ngăn lại động tác lấy xiên của hai nam sinh.

“Có việc?”

Hai nữ sinh mở camera, đối với mấy bàn lớn xiên nướng BBQ tìm góc: “Chúng ta chụp mấy ảnh, buổi tối đăng lên vòng bạn bè.”

Chu Gia Diên ngữ khí khinh thường: “Nhanh lên, đợi lát nữa lạnh không thể ăn.”

Năm đó smart phone đã phổ cập, cảnh đẹp mỹ thực chiếu lên không gian chờ ở vòng bạn bè trên ứng dụng mạng xã hội là một chuyện cực kỳ thời thượng. Cô gái nhỏ cấp ba đi đầu thời thượng đương nhiên sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào bày đồ ăn ngon.