Không đợi Dư Trạch buông tay ra, Hạ Phương Du đã cướp lấy Trình Ân Tinh, đúng vậy chính là cướp, Dư Trạch sợ tới mức cho rằng mình không phải là chính nhân quân tử,hanh cũng không động tay động chân với Trình Ân Tinh, càng không thừa dịp người gặp nguy hiểm mà làm việc xằng bậy.
Thấy bộ dạng sững sờ của anh ở trước cửa, Hạ Phương Du ngước mắt nhìn anh chằm chằm hỏi, "Còn có chuyện gì nữa không?”
"Không có, không có, vậy cô Hạ, em sẽ trở về trước." Dư Trạch nói xong xoay người chạy xuống lầu.
Hạ Phương Du chần chừ một chút rồi giơ tay đóng cửa, khóa lại tiếp theo mới quay đầu nhìn về phía Trình Ân Tinh đang say bí tỉ, cau mày lẩm bẩm, "Sao lại uống nhiều như vậy.”
Cũng may cô nhận được điện thoại liền rời giường, trong nhà còn chuẩn bị sẵn thuốc tỉnh rượu, tranh thủ lúc này nấu chút canh rượu tỉnh táo, nào ngờ Trình Ân Tinh đang mê man chợt mở mắt ra, chạy như điên về phía nhà vệ sinh, nằm sấp bên cạnh bồn cầu nôn ra.
Âm thanh kia mặc dù cách một cánh cửa nhưng cũng có thể nghe được, rất thảm, Hạ Phương Du vội vàng lấy một ly nước lọc đi theo, đứng ở một bên vừa giúp cô vỗ lưng, vừa nói, "Nôn đi, nôn ra hết sẽ không khó chịu, sau đó nước lấy đi súc miệng.”
Trình Ân Tinh nôn ra cảm giác mình tỉnh táo lại không ít, đương nhiên cô cũng có thể cảm nhận được Hạ Phương Du đang ở bên cạnh cô, thật sự là đã lớn rồi, tự nhiên lộ ra mặt chật vật của mình, điều này khiến sau này cô còn ngầu như thế nào, cô không tình nguyện nhận lấy ly nước trong tay đối phương, súc miệng nói, "Quấy rầy rồi, đã muộn như vậy.”
Hạ Phương Du lại thoải mái cười: "Ba mẹ em đem em giao cho cô, chiếu cố em không phải là điều nên làm sao?”
Trình Ân Tinh hơi sửng sốt, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, một bên nghi hoặc nói: "Mẹ em có quan hệ gì với cô, hai người cách nhau nhiều tuổi như vậy rất khó có đề tài tán gẫu."
Mọi người ai cũng biết, Trình Ân Tinh là cô con gái mà ba mẹ cô hơn ba mươi tuổi mới có được, vì là đứa con duy nhất nên cô được nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay. Hạ Phương Du năm nay ba mươi tuổi, mẹ Trình Ân Tinh hơn năm mươi, chênh lệch tuổi tác hơn tận hai mươi tuổi, Trình Ân Tinh đặc biệt tò mò hai người này quen biết nhau như thế nào, chẳng lẽ không có khoảng cách thế hệ sao.
Hạ Phương Du đi tới một bên múc canh giải rượu cho cô, thuận thế trả lời nghi hoặc của cô: "Cô đã sớm quen biết mẹ em, khi đó cô còn chưa bắt đầu con đường dạy học." Dừng một chút, cô ấy nói sang chuyện khác: "Uống canh này, ngày mai khi tỉnh dậy sẽ không bị đau đầu.”
Trình Ân Tinh đưa tay tiếp nhận, nhìn thấy trên mặt canh có một lớp dầu, quay mặt sang một bên hỏi, "Hơn nửa đêm uống cái này, sẽ không tăng cân chứ?”
Hạ Phương Du thấy thế, lấy chiêu hủy chiêu, xoay tay cầm lấy bình thuốc trên bàn bên cạnh: "Không uống cũng được, vậy thì uống thuốc này.”
"Quên đi, em vẫn là nên uống canh, còn hơn thuốc ba phần độc." Trình Ân Tinh bưng chén lên, từng ngụm từng ngụm ừng ực uống hết, vốn tưởng rằng sẽ rất khó uống, cũng không giống như trong dự liệu, ngược lại cảm thấy có chút ngọt, giống như canh sâm vậy.
Tình hình hai người ở phòng khách lại rơi vào cảnh lúng túng, Trình Ân Tinh là người sợ xấu hổ nhất, vội đứng dậy: "Em đi thay quần áo rồi tắm rửa.”
Hạ Phương Du không nói gì, yên lặng đứng dậy thu dọn, làm công việc cuối cùng.
Trong nhà chỉ có một phòng toilet cũng có nghĩa là sau này Trình Ân Tinh phải dùng chung với cô Hạ, cô đem đồ vệ sinh cá nhân của mình mang vào, lấy xong bộ đồ ngủ mùa hè rồi đi vào, bắt đầu tắm rửa.
Hạ Phương Du thu dọn xong cuối cùng cũng trở về phòng mình đóng cửa lại, ngay lúc này đồng hồ báo thức ở đầu giường hiển thị thời gian đã là hai giờ rưỡi sáng.
Cô một chút buồn ngủ cũng hoàn toàn không có, tùy ý cầm lấy một quyển sách trên tủ đầu giường ngồi lật xem.
Đọc sách một hồi, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó vội vàng xuống giường, mở cửa đi vào thư phòng của mình, đây là lúc cô trang trí cố ý để lại thêm một lối vào, thuận tiện cho mình, đứng trước tủ sách được sắp xếp chỉnh tề, Hạ Phương Du tìm được quyển album nằm lẫn trong đó, đưa tay kéo ra rồi lấy xuống, lật vài qua vài trang tìm được một tấm ảnh, đã nhiều năm trôi qua, ảnh chụp có chút ố vàng, trong ảnh có một cô bé khuôn mặt thanh tú ôm một đứa bé nhỏ, Hạ Phương Du vừa nhìn liền nở nụ cười.
Khi Trình Ân Tinh tắm rửa xong trở về phòng leo lên giường, là đã gần ba giờ sáng, có lẽ là vừa rồi uống canh có tác dụng thôi miên nên Trình Ân Tinh vừa ngã giường liền ngủ, một đêm không mộng, ngủ vô cùng ngon, một chút cũng không có dấu hiệu lạ giường, ngủ không được.
Vào buổi sáng, đang ngủ Ân Tinh bỗng nhiên tỉnh lại theo giờ giấc sinh học hàng ngày, ánh mặt trời ngoài cửa sổ cực kỳ chói mắt, từng luồng ánh sáng màu vàng xuyên vào phòng, quấy nhiễu đến người không còn buồn ngủ nữa. Thì ra tối hôm qua Trình Ân Tinh quên kéo rèm cửa sổ, cô dụi mắt ngồi dậy, theo bản năng cầm điện thoại di động mở ra kiểm tra, quả nhiên là gần trưa rồi.
Mang dép bước từ trong phòng đi ra, bên ngoài là một mảng yên tĩnh, đảo mắt thấy trên cửa dán một tờ giấy note, trên đó là chữ viết tay, từng chữ tròn trịa, mạng mẽ, dù sao so với Quỷ Họa Phù thì của cô cũng vẫn đẹp hơn.
"Buổi sáng không gọi em, để em ngủ được nhiều hơn, trong tủ lạnh có bánh sandwich, bò vào lò vi sóng một chút là có thể ăn, cô đi dạy học, buổi tối sẽ về sớm một chút." —— Hạ Phương Du lưu lại.
Trình Ân Tinh gỡ tờ giấy xuống, không nghĩ tới cô Hạ còn rất hiểu tâm lý của đứa trẻ ở độ tuổi này, Trình Ân Tinh bình thường nghỉ ở nhà sợ phiền nhất chính là sáng sớm bị gọi dậy ăn sáng, điểm này ngược lại là có tâm.
Lảo đảo bước vào toilet rửa mặt, sau đó mở tủ lạnh lấy ra bánh sandwich đựng trong bao bì, cho vào lò vi sóng cài thời gian rồi tựa lưng vào ghế cúi đầu cầm điện thoại di động chơi.
Lúc này mới phát hiện tối hôm qua cô đi ngủ không xem điện thoại di động, nay lại nhận được nhiều tin nhắn như vậy.
Trong đó có năm tin nhắn Lý Khả Hân gửi tới lúc ba giờ sáng hôm nay, khi đó Trình Ân Tinh vừa vặn đi ngủ.
"Cậu về nhà chưa?"
"Kiều Kiều nhà tớ nghe anh trai em ấy nói, cậu ở nhà cô Hạ."
"Ha ha ha ha ha ha/ Buồn cười thật đó."
"Dư Trạch phỏng chừng tối hôm qua đưa cậu trở về nhất định sẽ hoảng sợ."
"Người đâu rồi?, ngủ nhanh như vậy."
Trình Ân Tinh tức giận trả lời cô một câu: "Là cậu bảo Dư Trạch đưa tớ đi, sau này đừng làm chuyện này nữa.”
Ngay sau đó thoát khỏi hộp trò chuyện để mở tin nhắn của người khác.
Phan Giai Giai gửi tới: "Chuột hamster nhà tớ đã sinh con rồi, thật đáng yêu, cậu có muốn nhận nuôi một con hay không?"
Trình Ân Tinh không khách khí trả lời một câu: "Không có hứng thú." Dừng một chút lại bổ sung một câu: "Tớ không muốn tàn sát vật vô tội.”
Chuột hamster? Đến tay cô chỉ sợ sống không quá một đêm, khi còn bé nuôi thỏ nuôi một con chết, Trình Ân Tinh đã có bóng ma tâm lý.
Cuối cùng là trong danh bạ có một người bạn mới thêm vào, Trình Ân Tinh mở ra con số màu đỏ, là một người tên là Ngư, Trình Ân Tinh cười nhạt, tên mạng của ai lại ngốc như vậy, kết quả mở tin ra để xác minh, lại là Hạ Phương Du?
Cô kinh ngạc che miệng, lại có một tia cảm thấy khó có thể tin, không chút lưu tình cười nhạo một phen, ha ha ha ha ha, cô Hạ quả thực cũng quá lỗi thời rồi.
Cười xong Trình Ân Tinh chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương, lại một lần nữa đặt biệt danh cho đối phương là: "Hạ tu nữ", lúc này mới cảm thấy mỹ mãn bỏ điện thoại di động xuống.
Lò vi sóng vang lên một tiếng "đinh", bánh sandwich cũng đã nóng lên, Trình Ân Tinh thật cẩn thận lấy ra, nằm trên sô pha tiện tay bật TV lên, cô tranh thủ gọi điện thoại cho mấy người bạn, kết quả không phải là đang có việc thì là đang đi hẹn hò, hoặc là đi du lịch, giống như cả thế giới chỉ có Trình Ân Tinh nhàn rỗi nhất, cô càng nghĩ càng cảm thấy thật không công bằng, rõ ràng mình cũng có thể giống như bọn họ nhưng hiện tại lại bị ép buộc ở nơi này, ăn nhờ ở đậu nhà người ta.
Bánh sandwich ăn được một nửa ngậm trên miệng, Trình Ân Tinh bấm điện thoại gọi cho mẹ trong danh bạ điện thoại, giọng nữ máy móc nhắc nhở cô gọi điện thoại cho người dùng đã tắt máy, gọi cho cha kết quả cũng giống nhau, cô phiền não túm tóc, dường như cả ngày cũng không ra ngoài, một giờ chiều gọi thức ăn ngoài mang tới là được.
Tuy rằng trong khoảng thời gian này Hạ Phương Du có gửi cho cô hai tin nhắn, nói cho cô biết dưới lầu có rất nhiều nhà hàng, đều là phục vụ sinh viên đại học, giá cả cũng thập phần hợp lí, buổi trưa cô có thể đến đó ăn cơm nhưng Trình Ân Tinh lại lười ra cửa, hơn nữa nhìn cô giống như là người thiếu tiền sao, cô ăn cái gì chưa bao giờ nhìn giá cả.
Sau khi thi đại học kết thúc học sinh lớp 12 tuy rằng đã được tự do nhưng học sinh lớp 11 còn chưa nghỉ hè, lại tiếp tục trở về trường học, bởi vậy công việc của Hạ Phương Du vẫn chưa kết thúc, cô phải đợi đến cuối tháng 6, đầu tháng 7, còn tới hai mươi ngày nữa.
Khoảng năm giờ chiều, Hạ Phương Du ngồi trong văn phòng nhận được một cuộc điện thoại, là bạn tốt của cô - Hoàng Y Đồng gọi tới.
"Khi nào tan tầm, buổi tối tớ ghé qua thăm cậu."
Hạ Phương Du cười nhạt, giọng nói nhu hòa không ít: "Nghĩ như thế nào lại đến thăm tớ, tân hôn không cần ở nhà bồi chồng cậu sao . ”
"Nghe nói cô gái kia đến nhà cậu ở sao, tớ vừa vặn đi qua xem một chút, tò mò nha."
Hạ Phương Du vội vàng chỉnh lại sắc mặt nói: "Vậy cậu ngàn vạn lần đừng nói lung tung.”
"Biết rồi biết rồi, yên tâm đi."
Hoàng Y Đồng cũng lớn lên trong một bệnh viện với Hạ Phương Du, mẹ của hai người từng là y tá của bệnh viện nhân dân, hai người cùng nhau lớn lên nhưng sau khi tốt nghiệp một người vào ngân hàng làm việc, còn một người vào trường dạy học.
Cách đây không lâu Hoàng Y Đồng vừa mới tổ chức hôn lễ xong, chồng là người Hà Lan, giám đốc điều hành công ty nước ngoài thành phố B, có lẽ cũng vì việc bị việc này kí©h thí©ɧ nên Hạ Phương Du mới bị mẹ thúc giục kết hôn ngày càng chặt chẽ hơn.
"Vậy lát nữa tớ tan làm, thuận đường còn phải đi mua chút đồ ăn." Hạ Phương Du thì thào.
"Không cần mua đồ ăn nữa, tớ mua cho cậu." Hoàng Y Đồng nói qua điện thoại: "Hôm qua tờ cùng chồng mới từ Hà Lan về nước, còn mang quà cho cậu nữa.”
"Cậu quá khách khí." Hạ Phương Du cười cười.
Mặc dù vậy, sau khi tan làm, cô vẫn lái xe đến siêu thị mua một đống đồ ăn, dù sao sau này trong nhà chỉ có hai người sinh hoạt, trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi hiện trạng, bởi vậy đồ ăn trong tủ lạnh trong nhà cũng chuẩn bị nhiều hơn một chút.
Trình Ân Tinh ăn cơm trưa xong liền nằm sấp trên giường ngủ trưa, vốn còn đang bơi tay, bất tri bất giác ngủ thϊếp đi, chờ cô tỉnh lại thì bên ngoài trời đã tối, trong phòng tối đen, cô sợ tới mức vội vàng nhảy dựng lên sờ đến công tắc bật đèn, lúc này nỗi sợ mới có chút giảm bớt.
Mở cửa phòng ra, trong phòng khách cũng yên tĩnh, cô Hạ còn chưa về?
Trình Ân Tinh làm gì cứ nghĩ chuyện này, không trở về không phải vừa vặn sao, hai người không đợi cùng nhau đỡ phải phải xấu hổ, bất quá tỉnh lại bụng thật đói, cô nhìn thấy trên tủ có một hộp khoai tây chiên liền mở ra ăn, đang ở trong phòng khách nhàm chán đi lại, cửa truyền đến tiếng chuông cửa.
Ai lại đến tại thời gian này? .
Ôm tâm tính hoài nghi Trình Ân Tinh đi mở cửa, ngoài cửa có một người phụ nữ nhuộm tóc vàng nóng bỏng, mặc váy điểm sóng màu vàng, giày cao gót màu vàng, thật đúng là rất phối hợp.
"Chị đi nhầm nhà phải không?" Trình Ân Tinh vẻ mặt nghi hoặc.
"Không, tôi không đi sai." Hoàng Y Đồng cười cười: "Em chính là Trình Ân Tinh đúng không?”
Đối phương làm sao biết tên mình, Trình Ân Tinh càng cảm thấy kỳ quái: "Chị là? ”
"Quên tự giới thiệu, tôi là Hoàng Y Đồng, bạn của Hạ Phương Du, tôi nói với cô ấy buổi tối sẽ tới."
Trình Ân Tinh xấu hổ giật giật khóe miệng: "Vậy... Vậy làm ơn vào đi.”
"A, chờ một chút, tôi còn mang theo một ít đồ tới." Hoàng Y Đồng xoay người lại lấy, dừng một chút khom lưng lại hỏi: "Em có thể giúp được không?”
"À..." Trình Ân Tinh hơi sửng sốt một chút, đi lên tới hỗ trợ xách đồ.
Hoàng Y Đồng mang theo túi lớn túi nhỏ tới, tuy Trình Ân Tinh không biết bên trong đều chứa đồ gì, bất quá cô cũng không có hứng thú.
"Tôi mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, buổi tối ba người chúng ta có thể cùng nhau ăn lẩu." Hoàng Y Đồng thu dọn đồ đạc bỏ vào tủ lạnh, động tác thuần thục như giống người trong nhà này.
Trình Ân Tinh sững sờ đứng ở nơi đó, hai tay không có chỗ an bài, xấu hổ đến cực điểm.
Trên bàn trà trước sofa còn có hai thứ giống như hộp quà, Hoàng Y Đồng sửa sang lại tủ lạnh xong đi tới nói với cô, "Không sao đâu, em ngồi đi, tôi ở đây còn chuẩn bị một phần quà cho em.”
"Cho tôi?" Trình Ân Tinh có chút kinh ngạc.
Hoàng Y Đồng đang muốn mở ra, tay dừng lại, ngược lại giao cho Trình Ân Tinh: "Em tự mình mở ra xem có thích hay không, tôi mang từ Hà Lan về đó.”
Trình Ân Tinh thuận thế mở ra, cũng không khách khí giả mù với đối phương, trong hộp chứa một cái túi xách LV, Trình Ân Tinh nho nhỏ kinh ngạc, không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt lại ra tay rộng rãi như vậy.
"Thế nào, thích không?" Hoàng Y Đồng hỏi.
Trình Ân Tinh cầm túi xách, kìm lòng không được lộ ra nụ cười vui sướиɠ, "Thích.”
Hoàng Y Đồng trong lòng mừng thầm, con gái chính là lung lạc tốt như vậy, thoáng cái quan hệ không phải liền thân cận sao.
"Ai, em trông rất đẹp trai nha." Hoàng Y Đồng nghiêng đầu quan sát gương mặt của Trình Ân Tinh.
Trình Ân Tinh cũng không khách khí, cười trả lời: "Phải vậy không, rất nhiều người đều nói với tôi như vậy." Lập tức không còn xấu hổ như lúc trước.
Hoàng Y Đồng cười khanh khách, "Tiểu nha đầu này, quả nhiên rất tự tin, không sai không sai.”
Cứ như vậy chậm rãi tán gẫu, cửa lớn lại mở ra, Hạ Phương Du trở về, cô mang theo một túi đồ ăn lớn vào đổi giày thấy Hoàng Y Đồng cũng ở đây, giật mình: "Cậu đến từ khi nào.”
Hoàng Y Đồng dựa vào sofa: "Tới đây một lúc rồi.”
Mắt thấy Hạ Phương Du đang muốn đi vào phòng bếp, Hoàng Y Đồng cũng vội vàng đứng dậy đi theo, nhỏ giọng nói với cô: "Đây chính là cô bé năm đó, thật sự đã lớn như vậy rồi.”
"Suỵt!" Hạ Phương Du vội vàng bảo cô im lặng, theo bản năng liếc mắt ra ngoài một cái, Trình Ân Tinh ngồi trên sô pha ăn khoai tây chiên xem TV còn không chú ý tới bên này. "Cậu lớn tiếng như vậy, không sợ cô ấy nghe thấy sao."