Chương 4

"Không có việc gì." Ở đầu dây bên kia, Hạ Phương Du nói với giọng điệu bình tĩnh: "Chỉ là muốn nói cho em biết, đây là số điện thoại của cô.”

"Được, em sẽ lưu lại, lát nữa sẽ thay đổi tên trong danh bạ." Trình Ân Tinh nói.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi, một lát sau lại hỏi: "Buổi tối tầm khoảng khi nào thì về, để cô mở cửa sẵn cho em.”

Trình Ân Tinh gãi gãi đầu mình, vội vàng mở miệng: "Không cần chờ em, có lẽ em sẽ về rất muộn.”

"Được, biết rồi, chơi tiếp đi." Hạ Phương Du nói xong liền cúp điện thoại.

Trình Ân Tinh cúi đầu cầm di động lưu lại dãy số vừa rồi vào danh bạ, nên lưu như thế nào đây? Hạ Ma Vương hay là Hạ tu nữ? cười xấu xa một chút, rồi cô đánh hai chữ tu nữ.

Một lần nữa trở lại phòng, Lý Khả Hân đang kéo bạn gái nhỏ của mình cùng hát một bài, Trình Ân Tinh tìm được vị trí ban đầu của mình, tiếp tục cầm lấy lon bia uống một ngụm nhỏ, sau đó hỏi cô gái bên cạnh: "Có bật lửa không?" Cô vừa nãy đi ra ngoài quên mang theo.

Cô gái lấy ra một gói thuốc lá của phụ nữ, và một cái bật lửa: "Muốn thử không?"

“Được thôi.” Trình Ân Tinh vui vẻ tiếp nhận điếu thuốc đối phương đưa, ngón tay kẹp điếu thuốc bắt đầu hút lên, Dư Trạch và vị trí của cô cách nhau vài người, anh muốn tìm cô nói chuyện nhưng lại không có cơ hội thích hợp, đành phải nói với người bên cạnh đổi chỗ ngồi một chút, sau đó cuối cùng cũng lén lút đổi đến bên cạnh Trình Ân Tinh.

Trình Ân Tinh không phải đứa ngốc, đương nhiên là sẽ biết chuyện này, không nói lời nào liền quay đầu qua phun ra một làn khói với anh ta, Dư Trạch che mặt nhỏ giọng ho khan.

Trình Ân Tinh tiếp tục mở miệng nói, "Không thích nghi được với cái vòng tròn này, cũng đừng cố hòa hợp, nhìn đi, tôi chính là cô gái xấu xa như vậy đó, không thích hợp cậu." Nói xong trêu chọc cười, quay mặt đi tiếp tục dáng vẻ cool ngầu hút thuốc.

Nghe cô nói như vậy, Dư Trạch vội vàng buông tay mình ra, vội vàng biện giải cho mình: "Làm gì có cái gì thích hợp hay không thích hợp, tôi chỉ biết, tôi rất thích cậu, cho dù cậu hút thuốc tôi cũng không thèm để ý.”

Đang hút thuốc bỗng động tác của Trình Ân Tinh đột nhiên dừng lại, tay kia móc tai nghe ra, chỉ cảm thấy bên tai rất ồn ào, vội vàng nhiệt tình chào hỏi những người khác: "Nào nào nào, chơi trò chơi gì thế, chèo quyền có thể hay không a, ngũ khôi thủ sáu sáu sáu bảy con ngựa..."

Dư Trạch ngồi ở chỗ đó hoàn toàn bị Trình Ân Tinh bỏ qua, nhất thời cảm thấy có cảm giác thất bại cực lớn, cực kỳ cô đơn.

Bởi vì bọn họ muốn chơi trò chơi, cũng đem anh chen chúc ở bên ngoài, náo nhiệt với anh ta dường như không quan hệ, anh một mình ở nơi đó giống như một người ngoài cuộc.

Đúng lúc này, Dư Kiều bưng hoa quả tới: "Anh, anh mau nếm thử dâu tây này, cũng không tệ lắm.”

Dư Trạch không có tâm tình một phen từ chối: "Em tự mình ăn đi. ”

Dư Kiều đành phải ngồi xuống an ủi bên cạnh anh: "Anh, nhưng Hân đã nói với anh, chị Trình chính là người ngoài miệng thì nói thế nhưng mà tâm thì không, ngàn vạn lần không nên buông tha.”

Dư Trạch siết chặt nắm đấm: "Anh sẽ không bỏ cuộc, một ngày nào đó anh sẽ có thể đả động cô ấy.”

"Ừm, cố lên ~" Dư Kiều Ngọt Ngào cười cổ vũ cho hắn: "Em đi qua tìm Khả Hân đây.”

Dư Trạch giương mắt nói: "Đi đi.”

Được tiểu nha đầu cổ vũ, hình như lại một lần nữa anh cảm thấy tràn đầy lực lượng, ánh mắt Dư Trạch liếc về phía Trình Ân Tinh đang chơi với mọi người ngoài kia, trong nháy mắt tràn đầy tình yêu, ở trong lòng nói: cậu cũng không phải là một cô gái xấu xa.

Học sinh trung học hầu như đối với cái tên Trình Ân Tinh này không ai không là không biết, cô là nhân vật tai tiếng trong trường học, có rất nhiều sự tích phong vân.

Trên được các giáo viên chủ nhiệm giáo dục, dưới có thể giáo huấn côn đồ, hình như không có chuyện gì mà Trình Ân Tinh cô không làm được, chính tính cách ngay thẳng chân thật của cô đã hấp dẫn Dư Trạch, mọi điều tức giận đều thể hiện rõ trên mặt, cho dù có đôi khi rất lỗ mãng, nhưng lại rất chân thật không giả dối không làm bộ, so với một số cô gái anh đã gặp qua không giả vờ vẫn tốt hơn nhiều.

Còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chính là ngày khai giảng năm lớp 11, Dư Trạch một mình ăn cơm ở căn tin, trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, "Này, đây là chỗ ngồi của tôi, cậu đi đến bàn bên cạnh mà ăn.”

Lần đầu tiên thấy cô sự kinh diễm nhất là ngoại hình của cô, lần đầu Dư Trạch nhìn thấy trên đời này lại có người cóngũ quan tinh xảo như vậy, cho dù là y học hiện đại chỉnh hình cũng tuyệt đối không làm được, cái thứ hai bị hấp dẫn chính là tính cách cool ngầu của đối phương, không để bất kì kẻ nào vào mắt, kể cả anh từng là sao đỏ trường trung học cơ sở.

Sau đó trải qua nhiều lần hỏi thăm mới biết được cô chính là Trình Ân Tinh học lớp ba, Dư Trạch liền mở ra con đường theo đuổi ba năm dài dằng dặc của mình, anh vẫn biết, ba năm nay Trình Ân Tinh có rất nhiều người theo đuổi, nhưng với cô thì ai cũng chướng mắt, trong lòng chắc là một người rất kiêu ngạo, bởi vậy anh cảm thấy chỉ cần mình kiên trì thì vẫn có cơ hội.

Thời gian tích tắc trôi qua, trong nháy mắt đã qua một giờ sáng.

Vốn định chơi cả đêm đến sáng ai cũng không được về nhà, kết quả mọi người ngồi đây liên tục nhận được điện thoại của phụ huynh, không thể không rời đi, Trình Ân Tinh giơ ngón trỏ chê cười bọn họ, say rượu nói: "Các ngươi còn chưa có được tự do chân chính, ợ ~"

Trong phòng chỉ còn lại bốn người, Trình Ân Tinh cảm thấy rất không thú vị, cũng định trở về.

"Hay là tớ lái xe đưa cậu trở lại, cậu xem cậu uống như thế này." Lý Khả Hân tiến lên đỡ lấy cô.

Trình Ân Tinh tránh thoát tay cô ra, "Tớ không say, tớ rất thanh tỉnh," Tiếp theo nhìn thoáng qua hai người kia, "Cậu hay là đưa bạn gái nhỏ cậu về trước đi, tôi tự mình bắt taxi là được." Nói xong xách túi lên lảo đảo đi ra khỏi phòng.

Lý Khả Hân vội vàng nháy mắt với Dư Trạch: "Mau đi đi, ngây ngốc làm cái gì, đưa cô ấy trở về.”

"Ồ, được!" Dư Trạch thầm hiểu, vội vàng đuổi theo.

Trình Ân Tinh một mình đến ven đường chặn xe, một bên nhịn không được nấc cụt, thân thể như đang bay trên trời đêm, loạng choạng đứng không vững, dường như lúc nào cũng đều có thể ngã xuống.

Dư Trạch lo lắng đi theo, đứng ở phía sau cô nói: "Nhà cậu ở đâu, tôi đưa cậu trở về.”

Anh đưa tay muốn đỡ cô, bị Trình Ân Tinh hất tay anh ra: "Thôi đi, không cần cậu quản, chính tôi có thể tự trở về.”

Nhưng bây giờ cô như vậy, Dư Trạch làm sao có thể yên tâm, lỡ đâu trên đường đi gặp phải một người không có ý tốt thì làm sao bây giờ, vẫn là bắt buộc phải đưa cô về nhà.

Cuối cùng cũng có một chiếc taxi dừng lại trước mặt hai người, Trình Ân Tinh lảo đảo tiến lên mở cửa, Dư Trạch sợ cô dập đầu vội vàng đưa tay đặt dưới nóc xe, đợi sau khi cô lên xe mình cũng lên xe theo.

"Đi đâu?" Người lái xe nhìn vào gương chiếu hậu và hỏi.

Trình Ân Tinh theo bản năng muốn báo ra địa chỉ nhà mình, nói đến một nửa bỗng nhiên ý thức được có gì đó không đúng, cô Hạ ở đâu, cô không nhớ rõ vị trí cụ thể: "Thật xin lỗi, tôi gọi điện thoại trước.”

Tài xế không quá kiên nhẫn, "Nhanh lên đi, bên này không thể dừng xe. ”

Mơ mơ màng màng bấm danh bạ điện thoại gọi tới, tiếng chuông điện thoại đánh thức Hạ Phương Du đang ngủ.

"Địa chỉ nhà ở đâu, em quên không nhớ kỹ." Trình Ân Tinh miệng lưỡi không rõ hỏi.

Hạ Phương Du lập tức từ trên giường ngồi dậy: "Số 71 đường Đại Học, em say rượu?”

Trình n Tinh trực tiếp cúp điện thoại xuống, không cho cô cơ hội tiếp tục nói chuyện, vội vàng nói với tài xế kia, "Số 71 đường Đại Học.”

Dư Trạch ngồi ở một bên cảm thấy có chút kỳ quái, sao nhà mình ở đâu cũng không nhớ rõ?

Trình Ân Tinh bất giác phát hiện Dư Trạch cũng lên xe theo, theo bản năng nhíu mày: "Cậu đi theo tôi làm cái gì, đi xuống, xuống xe đi.”

"Vẫn là để cho tôi đưa cậu về nhà, trời tối như vậy một cô nương như cậu đi một mình không an toàn." Dư Trạch nói lời này, cố ý liếc mắt nhìn trộm tài xế bọn họ.

"Tùy cậu." Trình Ân Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sang một bên chỗ ngồi, chống tay híp mắt lại, cô đã không chống đỡ nổi, mí mắt thật nặng.

Trên đường xe chạy, ánh mắt Dư Trạch chưa từng rời khỏi người Trình Ân Tinh, bộ dáng cô ngủ một chút cũng không sắc bén, ngược lại ngoan ngoãn giống như một con mèo, thật đẹp mắt.

"Này, đến rồi." Người lái xe dừng xe bên đường, nhắc nhở một tiếng.

"A, được, bao nhiêu tiền." Dư Trạch hỗ trợ trả tiền xe, ngay sau đó đi nhẹ nhàng đánh thức Trình n Tinh đang ngủ, "Trình Ân Tinh, về nhà rồi, xuống xe thôi.”

Trình Ân Tinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, theo bản năng hỏi, "Bao nhiêu tiền vậy?”

Tài xế vội vàng quay đầu nói: "Bạn trai cô đã trả rồi, mau xuống xe đi, cô bé hiện tại không có việc gì sao lại uống nhiều rượu như vậy.”

Trình Ân Tinh bị thúc giục xuống xe, vội vàng nói thầm một câu, "Anh ấy không phải là bạn trai tôi.”

Nhưng trong lòng Dư Trạch lại nhịn không được mừng thầm: "Cẩn thận một chút, có đá.”

Anh rất thích cảm giác cô thỉnh thoảng không cẩn thận dựa vào trên người anh, anh cũng đắm chìm trong việc đó. Chỉ là Trình Ân Tinh không biết, nếu cô biết mình say tựa vào vai anh, sợ là sẽ nhảy dựng lên từ luôn mặt anh.

Khi lên lầu, chắc là do Dư Trạch nâng từng bước, Trình Ân Tinh bước lên rất nhẹ nhàng, giống như giẫm lên bông.

Cuối cùng cũng đến, Dư Trạch một tay đỡ vai Trình Ân Tinh, tay kia ấn chuông cửa.

Rất nhanh có người đi ra mở cửa, Dư Trạch nhìn thấy đối phương liền sợ ngây người: "Hạ…Cô Hạ.”

Quả nhiên chỉ cần là học sinh trường trung học Nhất Trung phản ứng đầu tiên đều sẽ là như vậy.

Hạ Phương Du vẻ mặt không chút thay đổi, là sự nghiêm túc thường ngày nhìn thấy trong trường học, điều này làm cho Dư Trạch cảm thấy không hiểu sao có chút không thật.

Hạ Phương Du liếc mắt nhìn bàn tay Dư Trạch đặt trên vai Trình Ân Tinh, bất thình lình mở miệng nói: "Đưa cô ấy cho cô đi, em có thể về. ”