Liệp Quốc

3/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Tạm Ngưng
“Quyền thần không mưu triều soán vị đều không phải quyền thần hợp các. hMột ngày nào đó, trên kim tệ của đế quốc sẽ in hình của cái đầu của ông đây….”-------Hạ Á Lôi Minh
Xem Thêm

Chương 27: Hỏa Xoa Của Hạ Á
Kỵ sĩ thủ lĩnh kia trách mắng đồng bạn của hắn, tên đồng bạn nhất thời sắc mặt đỏ đậm, nhưng hình như rất kiêng kỵ vị thủ lĩnh này không dám phản biện lại nửa câu. Quỳ trên mặt đất cắn chặt răng ngọ ngoạy vài cái dự tính đứng lên, thế nhưng trái lại lảo đảo một cái sau đó té nhào xuống đất.

Vị thủ lĩnh kia nhìn thấy thế, sắc mặt nhất thời khó coi, giục ngựa tiến lên vài bước, đang trầm khuôn mặt xuống định nói gì đấy, nhưng sau đó cẩn thận quan sát, mới thở dài: "Mà thôi, nguyên lai ngươi bị thương, tự mình đứng lên đi!"

Nguyên lai người kia lúc bị Hạ Á chàng ngã từ trên ngựa xuống đã bị thương, lúc con ngựa kia đang chạy nhanh tới, lực đạo vô cùng tấn mãnh, e rằng cũng chỉ có tên dã man quái vật sống trong núi từ nhỏ như Hạ Á mới dám làm liều như thế.

Mà vừa rồi Hạ Á đem ngựa chàng ngã, kỵ sĩ trên lưng ngựa cũng bị ngã xuống, một chân của hắn bị kẹt ở trong bàn đạp, rất may là kỹ thuật cưỡi ngựa của hắn rất tinh thuần, vội vàng rút chân ra, thế nhưng bàn chân cũng đã bị trật.

Hạ Á bổ hắn vài búa, tuy là lực lượng rất mạnh, có thể đè ép hắn không thể đứng dậy, thế nhưng trong đó cũng có một phần nguyên nhân là chân hắn đã bị thương.

Hơn nữa, ngã từ trên ngựa đang chạy với tốc độ cao, một bên vai của kỵ sĩ cũng đã va đập tới máu thịt bong tróc —— như thế coi như vẫn còn nhẹ, may mắn là hắn mặc bì giáp mềm dẻo và dầy, nếu đổi lại là trọng giáp, chỉ sợ bây giờ xương cốt của hắn đã bị chấn gẫy.

Vị kỵ sĩ thủ lĩnh nhìn thấy đồng bọn bị thương đứng trước mặt, liền không nhắc lại chuyện hắn bị búa của Hạ Á làm cho chật vật. Dù sao đoàn người bọn họ, đều có thân phận chiến sĩ cực kỳ xuất sắc, thế nhưng lại bị đánh bại một cách uất ức bởi một người săn ma sống trong núi, nói ra thật sự là việc mất mặt hàng đầu.

Vị kỵ sĩ thủ lĩnh nhìn lại Hạ Á: "Có thể tiếp của ta một đao, khí lực của ngươi quả thật không nhỏ." Hắn cố lấy lại thân phận, cảm thấy việc thanh đao trong tay mình bị nứt toạc bởi một tên miền núi đó thật là mất mặt, liền đem mã đao cắm trở lại trên yên ngựa, nhìn thân thể cường tráng của Hạ Á, trên trán Hạ Á còn mang theo vài phần khí chất bưu hãn, sát khí trong lòng không khỏi phai bớt vài phần: một người thanh nhiên còn trẻ đã có khí chất bưu hãn như vậy, nếu như có thể mang về hảo hảo đào tạo, chỉ sợ không tới ba năm, nhất định sẽ trở thành một cánh tay đắc lực .

Nhưng cái ý tưởng này trong đầu của hắn liền nhanh chóng bị đánh tan. Nhiệm vụ của hắn lần này nói rõ, phàm là người nào gặp thấy trên đường đi, đều không thể sống sót, lần trước là gặp phải một tiểu bộ lạc địa tinh, bọn họ đã tàn sát sạch sẽ, huống chi bây giờ chỉ là một tên tiểu tử miền núi?

Lúc này trên trán hắn xuất hiện một đoàn sát khí, cặp mắt lại lần nữa tỏ ra hung quang: "Đáng tiếc, vận mệnh của ngươi không được tốt."

Hạ Á đang nhìn nửa cái chiến phú trong tay, lòng đau như cắt. Hắn nguyên bản chỉ là một tên nghèo nàn, luyện phủ kỹ hơn mười năm vẫn chưa từng xài qua loại vũ khí nào tốt như thế này, từ lúc hắn có được thanh chiến phủ này tới nay, quả thật là tâm hoa nộ phóng, ngay cả khi ngủ cũng không có bỏ rời khỏi thân, lúc này bỗng nhiên lại bị cắt đứt, thật giống như một tên nghèo túng bỗng nhiên giàu có nhưng không được tới ba ngày thì bỗng nhiên bị phá sản, nỗi đau trong lòng này còn mãnh liệt hơn so với bất cứ thứ gì .

Hai câu nói của vị kỹ sĩ thủ lĩnh tuy là tán thưởng Hạ Á, thế nhưng tại Hạ Á nghe được, liền giống như bị người ta tát cho hai bạt tai, sau đó còn nói "Da mặt của ngươi đúng là dầy" .

Vũ nhục như vậy, Hạ Á thế nào lại có thể chịu được?

Tính tình của hắn hơn phân nửa là chất phác của người miền núi, nhưng từ nhỏ sinh trưởng tại Dã Hỏa nguyên, trà trộn trong Dã Hỏa trấn, bị hun đúc ra vài phần bưu hãn cùng giả dối của người mạo hiểm, những đặc tính này hỗn hợp lại cùng một chỗ, mới tạo thành một Hạ Á nhìn rất là thành thật nhưng lại hàm chứa một chút giảo hoạt cùng bưu hãn, đem một cỗ tính tình hung tợn như bọn lưu manh toàn bộ xuất ra.

Kỵ sĩ thủ lĩnh đã từ trên yên ngựa tháo xuống một kiện vũ khí khác, nhưng là một thanh lang nha bổng cán ngắn, cán bổng làm bằng gỗ, một đầu thì to đầu còn lại thì nhỏ, bên phía đầu lớn dùng sắt bao quanh còn khảm thêm chi chít các đinh sắt bén nhọn, đây là binh khí rất thuận tiện cho kỵ sĩ dùng trong lúc chiến đấu, loại này vũ khí không sợ cùn, cũng rất thích hợp cho các kỵ sĩ chuyên sử dụng sức mạnh làm chủ.

Kỵ sĩ thủ lĩnh giục ngựa xoay tại chỗ vài vòng, một tiếng hô lên, lần nữa phóng ngựa chạy tới, lần này hắn áp sát vào lưng ngựa, giơ cao lang nha bổng trong tay, chạy tới gần hướng về phía đầu Hạ Á liền đập xuống! Nếu như bị lang nha bổng này đập trúng, coi như là Hạ Á có toàn thân bọc sắt, cũng chỉ sợ là sẽ bị đập bể!

Hạ Á mắt thấy đối phương vọt tới, con ngươi của hắn bỗng co rút lại, thình lình di chuyển rất nhanh, bước liền về phía sau vài bước, trong ngắn ngủi hô hấp cũng trở nên gấp gáp, một mạch lui về sau ba bốn bước, mắt thấy đối phương đã vượt tới trước mặt, lang nha bổng đập tới, Hạ Á bỗng nhiên động thân nhảy cao lên!

Động tác nhảy của hắn nhẹ nhàng lưu loát, giờ phút này hắn như hóa thân thành một con thỏ, nhảy vừa cao vừa nhanh, nhìn phảng phất như một con cá nhảy ra khỏi mặt nước, cả người hắn đang ở giữa không trung, làm ra một động tác khom lưng tuyệt đẹp!

Chợt nghe "hô" một tiếng, lang nha bổng đã sượt qua đầu Hạ Á, cuồng phong lướt qua lưu lại trên mặt Hạ Á vài đạo tơ máu, cùng lúc Hạ Á ở trên không cũng đã nhanh chóng rút ra hỏa xoa ở bên hông mình, ưỡn người đâm thẳng tới! !

"Bang" một tiếng, Hạ Á tuy rằng tránh được lang nha bổng, nhưng lại bị ngựa đυ.ng phải, chỉ là hắn cũng đã đem hỏa xoa hung hăng đâm vào trong cổ của ngựa!

"Phốc", ngựa rên lên một tiếng, Hạ Á một lần nữa bị đánh bay ra, chỉ là lần này khi hắn rơi xuống, hắn đã sớm có chuẩn bị, hai chân nặng nề tiếp đất, hầm hập lui lại vài bước, hỏa xoa quẹt trên đất tạo thành một vết xước dài, mới miễn cưỡng đứng lại, miệng ói ra một bụm nhỏ máu tươi, một tay đè mạnh chỗ bị đυ.ng trước ngực, liều mạng hít thở.

Ngựa của kỵ sĩ thủ lãnh kia bị hỏa xoa đâm xuyên qua cổ, đi được vài bước liền kinh hô lên một tiếng sau đó lảo đảo ngã xuống, kỹ thuật cưỡi ngựa của vị kỵ sĩ này cực cao, trong lúc đó vội vàng đạp hai chân, vũ kỹ cũng cực cao, một đạp cư nhiên đem chỗ để chân đạp đứt rời, cả người cũng đã nhảy ra ngoài, nói chung là không có bị ngựa đè, chỉ có lúc tiếp đất tư thế hơi xấu xí, phải lăn ra đất một cái rồi mới đứng lên.

Hắn còn chưa đứng vững thì Hạ Á cũng đã đánh tới, hỏa xoa trong tay nhìn giống như một con độc xà tiến về phía cổ hắn! Vị kỷ sĩ thủ lãnh này xem như là có một thân kinh bách chiến, hoàn toàn không có hoảng loạn, từ bên hông rất nhanh rút ra một thanh đoản kiếm ngăn cản...

Đoản kiếm kia nhìn rất sắc bén, mũi kiếm bén nhọn, trên thân kiếm còn toát ra một đoàn đấu khí màu xám! Đoản kiếm cùng hỏa xoa vừa giao nhau, chợt phát ra một tiếng vang rền...

Hạ Á nhất thời cảm giác được cánh tay bị chấn động mạnh! Chỉ nhìn thấy nửa đoạn kim loại bay lên trên không, sau đó rơi trên mặt đất. Mà sắc mặt của vị kỵ sĩ thủ lĩnh nguyên bản coi như bình tĩnh hiện tại bỗng nhiên biến sắc! Một đạo hắc khí trực tiếp lướt qua cổ của hắn, máu tươi nhất thời tuôn ra!

Hắn nhịn đau cố gắng nhảy sang bên cạnh né tránh, bắp thịt toàn thân đều căng cứng, lần né tránh này hắn sử dụng hầu như sức lực tích tụ cả đời, lúc rơi xuống đất, cơn đau trên cổ suýt chút nữa làm cho hắn trước mặt tối sầm, may mà hắn đưa tay sờ soạng một chút, mới phát hiện vết thương cũng không quá sâu, chỉ là trong tay...

Thanh đoản kiếm sắc bén cũng đã chỉ còn lại cán kiếm, nửa đoạn thân kiếm hiện tại đang nằm trên đất. Mà tên tiểu tử trước mắt, trong tay vẫn như cũ giơ ra một thanh hỏa xoa đen xì—— mà lại hoàn hảo, không bị hư tổn gì!

Kỵ sĩ thủ lĩnh ngây người!

Bản thân Hạ Á cũng ngây người!

Hắn tại lần chạm trán này, nhưng là cùng đấu khí của đối phương lần thứ hai cứng đối cứng, cánh tay sớm đã đau nhức đến nỗi không cầm được hỏa xoa, hắn rất nhanh đem hỏa xoa đổi sang tay trái, chỉ là hắn không nghĩ tới thanh hỏa xoa tồi tàn của mình cư nhiên đem một thanh đoản kiếm sắc bén của đối phương chặt đứt! !

"Chết tiệt!" Kỵ sĩ thủ lĩnh lúc này đã thực sự nổi giận! Nguyên bản còn có vài phần yêu tài thế nhưng hiện tại toàn bộ đã bị hắn vứt ra khỏi đầu! Lấy thân phận của hắn, cư nhiên liên tiếp hai ba lần đối mặt với một tên tiểu tử miền núi đều ở thế hạ phong, lại còn bị thương ở cổ! Nếu như không phải hắn phản ứng nhanh một tý, chỉ sợ thật sự đã bỏ mạng tại nơi này!

"Đội trưởng, tiếp kiếm!"

Tên kỵ sĩ lúc nãy bị quở mắng liền quát lên, đem kiếm của mình ném tới, vị kỵ sĩ thủ lãnh vừa chụp được kiếm, trong lòng xấu hổ và giận dữ, gầm nhẹ một tiếng, một tư thế như hổ vồ mồi nhào tới Hạ Á. Hạ Á dường như còn chưa hồi phục lại tinh thần, nửa người của hắn bị ngựa đυ.ng trúng vẫn còn đau nhức, cho dù bản thân hắn cường hãn giống như dã man quái thú, cũng có chút ăn không tiêu.

Lúc này vị kỵ sĩ thủ lĩnh một lần nữa bổ kiếm thẳng tới, một kiếm hạ xuống, đấu khí từ thân kiếm bắn ra, ánh sáng màu xám bay tới trước mặt Hạ Á, lúc này Hạ Á mới hồi phục lại tinh thần, giơ hỏa xoa lên ngăn cản.

Đinh!

Kiếm kỹ của vị kỵ sĩ thủ lĩnh vô cùng hung độc, một kiếm bị đỡ nhưng không có chút nào nóng giận. Thanh kiếm trong tay hắn nhất thời hóa thành vài đạo hỏa khí màu xám, đâm hất bổ chém chặt... Hỏa khí tung hoành ngang dọc, giống như là mưa rền gió giật (cuồng phong bạo vũ)!

Dưới kiếm kỹ vô cùng mãnh liệt cùng hung bạo như thế, Hạ Á nhất thời giống như khúc gỗ, vũ kỹ của hắn thực sự chỉ có một hai chiêu của lính mới mà thôi, như loại kiếm kỹ hoàn hảo này của đối phương thi triển tới, nhìn hắn tựa như một cái bia ngắm.

Thế nhưng, một chuyện cổ quái xảy ra!

Đinh! Leng keng!

Leng keng...

Vị kỵ sĩ thủ lĩnh kia phát cuồng, liên tục công kích mạnh mẽ, ban đầu Hạ Á đánh đỡ có chút tán loạn, vài lần suýt nữa đỡ không được, gần như là bị đâm thủng vài lỗ trên người, thế nhưng sau ba bốn kiếm, vẻ mặt của Hạ Á ngày càng cổ quái. Sắc mặt của đối thủ rất dữ tợn khi đánh ra bộ kiếm kỹ này, còn Hạ Á chỉ là tùy ý đưa tay, thanh hỏa xoa trong tay hắn có vẻ vụng về cùng chậm chập, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại đem công kích của đối phương nhẹ nhàng khéo léo chặn lại!

Mặc cho vị kỵ sĩ thủ lĩnh điên cuồng công kích, kiếm khí như nước vỡ bờ, thế nhưng lại không thể vượt qua thanh hỏa xoa trong tay của Hạ Á!

Hạ Á trong lòng cũng cảm thấy kỳ quặc, nhãn thần bắt đầu phát hiện có điều không đúng.

Người kia... Người kia... Hắn cuối cùng có hay không là đang đùa bỡn ta? Tại sao vũ kỹ của hắn lại đơn giản thế này?

Di? Chiêu đâm này của hắn, không phải là cách xiên than mà lão gia hỏa chỉ ta sao?

A? Hắn dùng kiếm bổ xuống như thế, chính là cách bổ củi mà lão gia hỏa dạy ta!

Ách? Còn cái loại ấn kiếm, đây là cách đập thịt của lão gia hỏa hướng dẫn cho ta!

Ân? cách chém này, cùng với cách xén lông cừu thường ngày lão gia hỏa dạy ta là cùng một loại...

Hạ Á thật sự muốn hỏng mất!

Hắn phát hiện, mỗi một chiêu kiếm của đối thủ, toàn bộ đều là các động tác trước đây mình đã luyện qua cả trăm ngàn lần, đâm than, đốn cũi, băm thịt, xén lông cừu... Những động tác này coi như Hạ Á đang ngủ cũng có thể tiện tay đánh ra! Mỗi một chiêu của người kia đánh ra quả thực dường như là hắn biết trước uy lực của nó. Thậm chí mặc dù phản ứng của Hạ Á chậm hơn đối phương, thế nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn qua động tác chuẩn bị của đối phương liền lập tức có thể phán đoán ra chính xác đường đi của kiếm, hỏa xoa tùy tiện đưa lên là có thể dễ dàng chặn được kiếm kỹ sắc bén của đối phương!

Mà vị kỵ sĩ thủ lĩnh kia không hơn gì cũng đã hỏng mất...

Kiếm khí ngang dọc, đấu khí cũng bị kỵ sĩ thủ lãnh phát huy tới cực điểm, hắn càng đánh trong lòng càng trở nên sợ hãi.

Hắn cảm thấy mất mặt, dưới cơn giận dữ, hắn nhất thời đem bộ kiếm kỹ lợi hại nhất cũng như tu luyện lâu năm nhất của hắn thi triển ra, chỉ hận không thể đem tiểu tử này đâm cho vài lỗ thủng trên người! Bộ kiếm kỹ này là do một vị cao thủ lợi hại trong quân đội truyền thụ cho hắn khi hắn còn trẻ, nhiều năm qua, dựa vào bộ kiếm kỹ này, đã giúp hắn vượt qua không biết bao nhiêu lần chém gϊếŧ thảm khốc, hắn nhiều lần sử dụng bộ kiếm kỹ này mà gϊếŧ chết các địch nhân lợi hại.

Thế nhưng, đối mặt với tên tiểu tử này, nhưng quả thực, quả thực... Quả thực là gặp quỷ!

Vô luận là chiêu thức của mình có mãnh liệt như thế nào, đối phương cư nhiên tùy tiện liền có thể đỡ được, hơn nữa càng đánh, tiểu tử này lại càng dễ dàng đỡ, có mấy lần kiếm của hắn còn chưa có đâm tới thì tên tiểu tử này đã đem hỏa xoa che chắn kỹ chỗ bị đâm! !

Cuối cùng, kỵ sĩ thủ lĩnh cũng không đè nén được nỗi sợ hãi trong lòng, hét to một tiếng, cũng không quản sẽ sử dụng chiêu thức gì, tập trung toàn bộ khí lực cả đời tập chung vào một kiếm chém xuống.

Khanh! !

Mũi kiếm gác lên thân hỏa xoa, thân thể hai người đều rung lên, bế tắc đứng yên một chỗ.

Lúc này cả hai người đều thở hồng hộc, nhưng sắc mặt của Hạ Á thì đỏ lên, mà sắc mặt của vị kỵ sĩ thủ lãnh kia thì lại tái nhợt, vũ khí thì gác lên nhau, đúng lúc này, chợt nghe một tiếng thanh thúy vang lên, thanh thượng đẳng kỵ sĩ trường kiếm trong tay hắn gẫy thành mười bảy đoạn ! ! Mà thanh hỏa xoa trong tay Hạ Á vẫn như trước đen xì, vẫn như trước hoàn hảo không bị hư tổn! !

Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một hồi lâu, Hạ Á bỗng nhiên nhịn không được chớp mắt vài cái, thấp giọng hỏi một câu :

"Ê, lão huynh, lúc ở nhà ngươi có hay không thường xuyên đâm than cùng băm thịt a? Bộ động tác này của ngươi coi bộ rất là thành thục nha..."

Kỵ sĩ thủ lĩnh nghe thế nhất thời biến sắc, khí huyết công tâm, hầm hập lui về sau mấy bước, rồi đột nhiên phun ra một bụm máu tươi.

Đối thủ ói máu, Hạ Á nhưng lại vẫn như cũ trong đầu đầy nghi vấn, mắt thấy trong tay đối thủ không còn vũ khí, hắn cũng không có một điểm do dự, giơ hỏa xoa lên đâm tới!

Không ngờ, đối thủ dường như đã hoàn toàn mất đi tự chủ, gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, ngay cả né tránh cũng dường như quên đi, cứ như thế gắt gao nhìn chằm chằm Hạ Á, một chữ cũng không nói nên lời.

Mắt thấy hỏa xoa sẽ rơi vào trên người hắn, thì phía sau chợt truyền tới thanh âm dây cung rung động "ong" một tiếng.

Hưu!

Âm thanh xé gió bay tới, Hạ Á buồn bực hừ một tiếng, phi thân né tránh, nhưng một đạo hắc quang cũng đã chạm tới trên người hắn! Một mũi nhạn linh tiễn đã cắm chặt trên bờ vai của hắn , đuôi tiễn vẫn còn rung nhè nhẹ!

Tại xa xa, người kỵ sĩ thứ ba sắc mặt lạnh lùng trong tay vẫn còn căng cứng dây cung, trên dây cung còn lấp hai mũi nhạn linh tiễn, mũi tiễn hướng về Hạ Á.

"Tiểu tử, buông vũ khí xuống, từ từ lui về phía sau, động tác chậm một chút!"

Hạ Á cắn răng, một tay cầm lấy đuôi tiễn, lông mi của hắn nhướng lên lộ ra vẻ mặt hung hãn, đang tính tiến tới, chợt nghe "hưu" một tiếng, một mũi tên bay tới cắm trên mặt đất cách chân hắn không tới ba phân! !

"Ta chỉ nói một lần, lui về phía sau!" Xa xa người kỵ sĩ thứ ba lạnh lùng nhìn chằm chằm Hạ Á, trong cặp mắt nọ không hề có nửa điểm ôn nhu.

Ngay lúc này, bên bờ sông phía tây lại truyền tới tiếng vó ngựa!

Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com

Thêm Bình Luận