Chương 22: Tàn Sát
Đám địa tinh chiến sĩ thụ thương bị Hạ Á dùng một sợi dây trói lại thành một hàng giống như là cột châu chấu.
Thân phận Aokesi từ tác tác trở thành đồng bạn của Hạ Á-- thân phận được lên cấp là do những gì nó làm đã chiếm được sự đồng tính của Hạ Á, cùng lúc nó cũng gánh chịu nhiệm vụ áp giải tù nhân.
Vương phi tiên sinh cầm một thanh mâu của một tên chiến sĩ địa tinh vứt lại làm thành quải trượng, một tay vung vẫy thanh đao cùn, xua một hàng thật dài tù binh đi nhanh về phía trước. Có thể nhìn thấy, bởi vì Aokesi gặp phải chuyện bi thảm, nên đối với tất cả địa tinh của bộ lạc này đều chứa sâu hận ý, đám địa tinh chiến sỉ này ăn không ít đau khổ từ trong tay nó.
Hạ Á cùng kẻ đáng thương thì đi ở phía sau cùng, kẻ đáng thương vẫn như trước ngồi trên tấm thuẩn trên vai của Hạ Á.
"Ê, dế nhũi..." Kẻ đáng thương hình như có chút xấu hổ: "Ngươi... Ngày hôm nay lại cứu ta một lần nữa, đây là lần thứ ba ngươi cứu ta, ân... Cảm tạ ngươi."
Hạ Á trả lời khẩu khí rất cứng: "Cảm tạ có lợi ích gì, ngươi còn có tài vật gì cho ta sao?"
Kẻ đáng thương há cả mồm, sau đó thấp giọng nói: "Tất cả tiền trên người ta đều đã bị ngươi lấy đi..." Nhưng sau đó nàng cố lấy dũng khí: "Nếu như, nếu như chúng ta lần này có thể bình an trở lại, ta bảo đảm có thể cho ngươi một số tiền lớn!"
Hạ Á không nói gì, hình như không tin những lời nói của kẻ đáng thương.
Kẻ đáng thương trầm mặc một hồi, đột nhiên hỏi nói: "Ê, tên của ngươi thực sự gọi là Hạ Á sao? Vừa rồi ta nghe ngươi cùng địa tinh nói chuyện."
Hạ Á: "Hừ."
"Ngươi biết thật nhiều sự việc a." Kẻ đáng thương nhíu mài, lúc nàng nhíu lại, lông mi uốn cong tạo thành hình dạng rất đặc biệt: "Ngươi đối với mọi chuyện trên Dã Hỏa nguyên đều rất rõ, ngươi còn biết rất nhiều thứ về địa tinh, thậm chí còn nói nói được tiếng địa tinh. Những thứ này ta đều chưa từng nghe nói qua. Ngươi là sinh ra ở trên Dã Hỏa nguyên sao? Ngươi thực sự gọi là Hạ Á? Đây là tên gọi đầy đủ của ngươi à?"
Hạ Á: "Ân."
"Còn nửa, chúng ta... có thể hay không đừng tiếp tục đi về phía trước?" Kẻ đáng thương thương cảm hề hề nói ra mục địch chính của mình: "Trở về đi, ngươi chủ yếu là cần tiền, ta có thể cho ngươi rất nhiều tiền, ngươi... Ngươi muốn cái gì đều cũng có thể."
Hạ Á: "Hừ."
"..." Kẻ đáng thương rốt cục nhịn không được thấp giọng nói: "Ngươi biết hay không, nếu chúng ta tiếp tục đi về phía trước sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn! Hơn nữa... Nếu như ta bị xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ta... Người trong nhà của ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Hạ Á không có nghe được giọng điệu ân cần trong lời nói của kẻ đáng thương, chỉ là ngẩng đầu lên, bộ mặt rất là kinh thường: "Ngươi có biết hay không, ngươi nói như vậy thật ra là rất ngu xuẩn?"
"Ách?" Kẻ đáng thương sửng sốt.
Giọng nói Hạ Á rất nghiêm túc: "Ngươi hiện tại nói cho ta biết rằng thân phận của ngươi rất hiển hách, nghĩ rằng có thể hù dọa được ta sao? Thế nhưng ngươi nghĩ kĩ, ngươi càng nói như thế, ta lại càng không thể thả ngươi đi. Bởi vì chỉ sợ lúc ngươi trở về, sẽ dẫn người tới tìm ta trả thù, biện pháp tốt nhất hiện tại là đem ngươi gϊếŧ đi, tùy tiện đào một lổ rồi chôn."
Dừng một chút, Hạ Á trên mặt mang theo một tia giảo hoạt của người miền núi: "Lẽ nào ngươi không cảm thấy có chút khó hiểu sao? Hai ngày qua, ta cũng không có hỏi qua ngươi bất cứ vấn đề gì."
"Ta có hỏi ngươi rằng: ngươi, một đứa ngốc, sao lại một mình ở trên Dã Hỏa nguyên?"
"Ta có hỏi ngươi rằng: ngươi như thế nào một chân đạp vào bẫy thú?"
"Ta có hỏi ngươi rằng: ngươi trên người mang theo nhiều như vậy kim tệ, rốt cuộc có thân phận như thế nào?"
Kẻ đáng thương nói không nên lời.
"Bởi vì ta biết, nếu ta thật sự hỏi, ngươi có nói cho ta biết thân phận của ngươi là đại nhân vật hiển hách, thì có lợi gì? Cho nên căn bản là không cần phải hỏi. Ta hiện tại như thế nào cũng không thể bỏ qua cho ngươi, chỉ có thể chờ ta tìm được bảo tàng của con rồng kia, chờ tới lúc lấy được bảo tàng, lúc đấy ta ôm theo tài bảo cao chạy xa bay, khi đó, ta nói không chừng có khả năng sẽ buông tha cho ngươi. Hiện tại thì... Hanh Hanh."
Nhìn tên dế nhũi này vẫn cư nhiên ôm mộng làm giàu, kẻ đáng thương kích động kêu lên: "Thế nhưng ngươi đã bị thương! Vết thương trên lưng của ngươi còn chưa lành! Hôm nay gặp phải địa tinh, chân của ngươi cũng bị thương một ít! Ta biết ngươi là một tên dũng sĩ rất lợi hại, thế nhưng... Đó là một con rồng a! Dù ngươi ở trạng thái hoàn hảo nhất, đều cũng không có khả năng đánh thắng một con rồng! Huống chi là lúc bị thương? Ta còn hoài nghi ngươi có hay không tiêu sái an toàn rời khỏi lãnh địa của địa tinh! Hai người chúng ta đều có thể chết ở chổ này!"
"Ngươi nói không sai." Hạ Á cười hắc hắc, hạ giọng nói: "Bản lĩnh của ta, tối đa cũng chỉ có thể đối phó vài chục tên địa tinh, số lượng nhiều hơn nửa thì ta chắc chắn sẽ không đánh lại. Bất quá, ta chỉ có một cái mạng cùi, hiện tại không liều mạng thì ta cũng chỉ là một kẻ nghèo nàn, liều mạng một chút lại trở thành đại phú đại quý, vì sao không liều mạng?"
Kẻ đáng thương trong lòng lo lắng, nàng vội vàng nói: "Ta cũng không phải cần ngươi thả ta ... Chỉ cần trước mắt ly khai khỏi Dã Hỏa, ta có thể nghĩ cách cho ngươi một khoảng tiền lớn coi như là thù lao, còn có..."
Nàng còn chưa nói hết, Hạ Á bỗng nhiên cắt đứt lời của nàng, giọng nói của Hạ Á mang theo vẻ đùa cợt: "Ngươi nghĩ ta nên tin tưởng ngươi sao? Ngươi thật sự đúng là một kẻ đáng thương, lúc ta lần đầu tiên cứu ngươi, ngươi có nói một câu ‘có chết ta cũng không quay trở lại’, ha ha, ta tin chắc ngươi là từ trong một gia đình giàu có chạy trốn ra ngoài. Nhìn dáng vẻ của ngươi, chắc là kẻ có tiền lần đầu tiên trốn nhà đi chơi, còn không thì cũng là kẻ tội phạm trộm một ít tiền tài rồi bỏ trốn. Mặc kệ nói như thế nào, ta còn lâu mới tin lúc ngươi trở về sẽ cho ta thù lao."
Sau đó hắn lại an ũi kẻ đáng thương rất thành khẩn: "Ngươi cũng không nên quá bi quan, chúng ta đi tìm con rồng kia, nói không chừng đã bị các ma pháp sư gϊếŧ chết rồi, như vậy ta cũng sẽ không bắt ngươi làm mồi. Cho nên, nếu ngươi tin rằng thần có tồn tại, vậy thì bắt đầu cầu nguyện đi."
Tên dế nhũi chết tiệt, hắn căn bản không biết phía trước có cái gì đang chờ hắn!
Những người đó... Thật sự là những người đó sao? Nhất định là bọn chúng! Bọn chúng đang tìm kiếm mình!
Một khi bị mấy người đó phát hiện, như vậy vận mệnh của mình chắc chắn chỉ sẽ là bị bắt trở về...
Thế nhưng còn tên dế nhũi này, hắn có thể sẽ... Không không, không phải có thể! Mà là hắn nhất định sẽ bị gϊếŧ chết !
Tính tình của thúc thúc mình rất rõ ràng, để giấu diếm chuyện này, hắn sẽ không chút do dự gϊếŧ chết bất kỳ ai dám tiết lộ vụ gièm pha này! Huống chi, đối với thân phận của thúc thúc mà nói, sinh mệnh của tên dế nhũi này không bằng một con kiến, tùy thời cũng có thể bóp chết.
Tên dế nhũi này tuy rằng thô bạo, thế nhưng chí ít trước sau hắn đã cứu mình ba lần.
Ai... Làm thế nào mới có thể thuyết phục hắn không tiếp tục đi về hướng bắc đây...
... ...
... ...
Không cần kẻ đáng thương nhắc nhở, tới lúc trời tối, Hạ Á cũng rõ ràng ý thức được bản thân mình đã gặp phải một chút rắc rối ngoài ý muốn!
Thật ra lúc ban ngày trong quá trình di chuyển, hắn đều chờ mong cái vị đồng tính địa tinh lãnh chúa được gọi là "Thiên Công" xuất hiện-- Nói thật là, hắn muốn trông thấy mặt mũi tên địa tinh khai sáng trường phái "địa tinh đồng tính".
Đáng tiếc, vị Thiên Công lãnh chúa đại nhân kia không có xuất hiện, tuy rằng hắn bắt tù binh hơn mười mấy tên địa tinh chiến sĩ, thế nhưng không biết vì sao bộ lạc địa tinh kia cư nhiên lại không phái thêm địa tinh truy đuổi.
Người đang mong chờ thì không xuất hiện, thế nhưng phía trước lại xuất hiện một tràng diện không nghĩ tới!
Vào buổi tối, Hạ Á vẫn còn đang chờ người thì thấy con sông mà Aokesi đã nói trước đây.
Bởi vì hiện tại là mùa đông cũng là mùa khô, lòng sông đã khô cạn, nguyên bản con sông này có hơn một trăm bước chiều rộng, giờ chỉ còn không tới một phần ba, hơn nữa mực nước lại cạn rất thấp, đừng nói là loài người, coi như là người lùn hoặc địa tinh đều có thể không tốn chút sức lực từ trên mặt nước đi qua, mực nước tối đã chỉ ngập qua tất.
Ngay bên bờ sông, đoàn người thấy được một cái doanh trại.
Đây là một cái bộ lạc địa tinh nhỏ.
Ân, chuẩn xác mà nói, ở đây "đã từng" là một bộ lạc địa tinh !
Từ xa mọi người đã ngữi thấy một mùi hôi làm cho người ta buồn nôn, xa xa, có thể nhìn thấy một bức tường đất sứt mẻ, hơn phân nửa đã sập, phía trên tường còn tụm năm tụm ba mấy cái xác không trọn vẹn của địa tinh nằm úp, trên thi thể còn có vết tích bị móng ngựa đạp trúng.
Tường đất bao vòng lấy bộ lạc địa tinh, bên trong đã không còn người sống. Vài căn phòng bằng đất của đị tinh bị phá tan, phía trước bộ lạc nguyên bản có một lão thụ khô héo, lúc này trên cây treo hai cái thi thể của hai địa tinh.
Hai người bị treo ở trên cây đại khái theo tiêu chuẩn địa tinh thì thân mình tương đối khôi ngô cao to, đây chắc là đầu lĩnh của bộ lạc này.
Ngoài ra, trên mặt đất bên trong bộ lạc còn có hơn vài chục cái thi thể địa tinh, toàn bộ nằm sấp ngửa ngổn ngang, khắp nơi đều là dấu vết chiến đấu, vũ khí thô lậu loạn thất bát tao: đao kiếm phế phẩm, bì giáp rách nhát, khiên thuẩn vỡ vụn của địa tinh vứt bỏ đầy ra.
Thấy tràng diện đầy máu tanh này, phản ứng đầu tiên của kẻ đáng thương là thiếu chút nửa ngất xỉu. Hạ Á thì lập tức nghiêm túc lại, trong ánh mắt của hắn tràng đầy thần sắc cổ quái: "Các ngươi ở lại đây, đừng lộn xộn!"
Hắn xé xuống một miếng vải bịt lấy miệng và mũi, sau đó đi một mình đi vào bộ lạc địa tinh bị tàn sát này.
Tại một đống căn phòng đất bị đổ nát, Hạ Á thấy trên mặt đất có một thanh đoản mâu của địa tinh bị chặt đứt, hắn nhặt lên quan sát chổ bị chặt đứt một hồi.
"Miệng vết cắt rất bằng phẳng!" Hạ Á híp hai con mắt lại: "Hảo thủ pháp nhanh nhẹn!"
Nhìn nhìn, ánh mắt của hắn cư nhiên lộ ra vài phần hăng hái, hít một hơi thật sâu, vung chiến phủ lên đem đoản mâu này chém đứt.
"Xạt" một tiếng, hắn lại cúi đầu nhìn chổ vết cắt, quan sát một chút, có chút uể oải, cau mày nói: "Không được, ta cắt không được bằng phẳng như vết tích kia."
Tỉ mỉ suy nghĩ một chút, rồi lại có chút không cam lòng: "Ân, có thể vũ khí của ta không được sắc bén như của người này."
Bất quá, đám người tập kích nơi này, hoặc là vũ kỹ hơn mình, hoặc là vũ khí trang bị so với mình hoàn mỹ hơn nhiều...
Hơn nữa, dựa theo truyền thống của Dã Hỏa nguyên, tại dã ngoại gặp phải đồng loại gϊếŧ người không chớp mắt, chắc chắn không phải là việc tốt lành gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com