Chương 5: Ly Nước

Người đàn ông này lúc ở trên sân đấu thoạt nhìn thì gầy yếu nhưng khi anh lại gần, đứng trước mặt Lan Tư, hắn mới nhận ra người này thật sự rất cao to. Hơn nữa rõ ràng chỉ là một kẻ nghèo hèn nợ nần cờ bạc nhưng phần lưng luôn luôn thẳng tắp.

Giày da màu đen, quần dài tối màu, áo thun vải phác họa đường cong cơ bắp, lại kết hợp với khuôn mặt như lá bài Poker kia của anh, quả thật chính là lính đánh thuê tiêu chuẩn, hơn nữa lại là cái loại gϊếŧ người như ma.

Khuôn mặt Trì Đông không chút biểu cảm nhìn hắn hỏi: "Có chuyện gì?"

"Muốn mời anh uống ly rượu thôi." Lan Tư nói xong, giám đốc lập tức lấy một cái ly sạch ra rót rượu vào, đặt trên cạnh bàn đối diện hắn.

Trì Đông không từ chối, bưng ly rượu lên một ngụm uống hết, có thể nhận ra đây là rượu ngon, nhưng trong không khí lại có một chút mùi vị không giống với rượu cho lắm, anh không rõ về mấy cái thứ này cho lắm nên không thể miêu tả rõ ràng được.

"Cảm ơn rượu của cậu, còn có chuyện gì nữa không?" Từ đầu đến cuối Trì Đông chưa từng ngồi xuống, thể hiện vẻ không kiên nhẫn vô cùng trôi chảy. Bảo tiêu bên cạnh cau mày, tay phải duỗi ra sau eo, đồng thời bước một bước về phía trước, muốn dạy dỗ cái tên cuồng vọng vô lý này một chút.

"Max!" Lan Tư cười nói: "Không sao, tôi chỉ là muốn nói hai câu với Trì tiên sinh mà thôi, không cần phải nhiều quy tắc như vậy." Hắn vẫy vẫy tay, Max lập tức lùi về chỗ cũ.

"Tôi biết Trì tiên sinh thi đấu đã mệt mỏi, thật ra mời anh lên đây chỉ có một vấn đề muốn được giải đáp."

"Nói."

Lan Tư chỉ chỉ cái túi bên ba lô của anh, đôi mắt màu xanh biển tràn đầy tò mò: "Bình giữ ấm của anh rốt cuộc đựng loại nước gì ngon vậy?"

Trì Đông xoay người nói với giám đốc: "Cho tôi thêm một cái ly."

Giám đốc chả hiểu ra sao nhưng vẫn làm theo lời anh nói, Trì Đông móc bình giữ ấm ra, rót hết một ít nước còn lại vào ly rượu. Chất lượng bình giữ ấm này không tồi, lúc rót ra vẫn còn tỏa hơi nóng.

Sau khi rót xong, Trì Đông cất bình giữ ấm đi, lại móc thêm một cái túi plastic đặt lên bàn, lạnh nhạt nói: "Nước trà, tôi đi đây."

Lan Tư nhìn chăm chú cho đến khi bóng lưng kia biến mất ngoài cửa mới lại nhìn về phía ly nước trà kia, sau một lúc lâu thế mà lại bưng ly lên.

"Thiếu chủ, đồ không rõ nguồn gốc." Max nhắc nhở.

"Không sao, anh ta uống nhiều như vậy còn chưa chết, tôi chỉ nếm thử một chút mà thôi." Lan Tư uống một hớp nhỏ, sau vài giây nhăn mặt đặt mạnh cái ly xuống.

"Cái loại nước khỉ gió gì đây, sao lại khó uống như vậy?" Hắn cầm lấy cái bao trà kia nhìn thoáng qua, trên đó viết: Trà khổ qua.

Người này có cái sở thích gì lạ vậy? Uống thứ này mà vẫn thấy ngon à? Chắc chắn là vị giác của anh ta có vấn đề!

Sau khi ra khỏi câu lạc bộ, Trì Đông thừa dịp bóng đêm, lái xe đi.

Xe vừa mới đến nơi đã thấy ông chủ đi ra, phất tay với anh.

"Rất đúng giờ, vừa mới nấu cơm xong."

"Ừ." Trì Đông đẩy cửa xuống xe, lúc đóng cửa làm xương sườn phát đau khiến anh mất tự nhiên ngừng lại một chút, sau đó dùng tay phải đóng cửa xe lại.

Lúc hai người ngồi vào bàn ăn, Lương Tòng Tục mới hỏi: "Anh, anh lại đi đấu quyền à?"

Trì Đông không trả lời, móc một tờ chi phiếu từ trong túi ra đưa cho Lương Tòng Tục.

Lương Tòng Tục nhìn thoáng qua số tiền, lại đẩy về trước mặt Trì Đông.

"Anh, em thật sự không thiếu tiền." Lương Tòng Tục nghiêm túc nói: "Bây giờ việc làm ăn của tiệm cơm này của em rất tốt, một năm có thể để dành được mấy chục vạn, anh, anh đừng đưa tiền cho em nữa."

"Chờ Tiểu Võ về thì sẽ không đưa nữa." Trì Đông nói xong thì không quan tâm tới tấm chi phiếu kia nữa, vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

"Vậy được rồi." Lương Tòng Tục cười nói: "Em giữ giúp Tiểu Võ, chờ cậu ấy trở về thì chúng ta mua hai căn nhà, ở đối diện với anh, rảnh rỗi sẽ chạy qua nhà anh chọc cho anh phiền chết!"

Trì Đông thả chén không xuống, gật đầu nói: "Được."

Sau một lúc im lặng thật lâu, vẫn là Trì Đông lên tiếng: "A Tục, Tiểu Võ sẽ trở lại."

"Em biết..." Lương Tòng Tục đáp: "Cho nên em vẫn luôn ở đây chờ cậu ấy."