Chương 10: Đánh Lén

Nháy mắt đã tới đại hội bang phái. Là nhân vật chính của bữa tiệc này, Lan Kiến Đình đã đến văn phòng trong khách sạn Thánh Đô từ sớm, Lan Diệu pha trà cho cha mình rồi khoanh tay đứng bên cạnh, báo cáo về tình hình gần đây của khách sạn cho ông theo lệ cũ.

"Ngoài việc này, tám sòng bạc ngầm dưới trướng chúng ta cũng đều hoạt động rất tốt, toàn bộ các tranh chấp nợ nần đã được thanh lý xong xuôi từ tuần trước."

"Ừm." Lan Kiến Đình gật đầu: "Lan Diệu, năm nay con hai mươi mấy rồi?"

"Thưa cha, tháng sau là tròn ba mươi tuổi." Đối với những câu hỏi bất chợt không liên quan của Lan Kiến Đình, Lan Diệu vẫn kính cẩn lễ phép đáp.

"30 tuổi... Các Omega khác ở tuổi này đã có được vài đứa con rồi, cũng đến lúc con nên lập gia đình rồi." Trái tim Lan Diệu run lên, điều gì nên đến thì ắt sẽ đến.

"Con gái đều nghe cha an bài."

"Con gái ngoan, cha đã già, cũng nên đến lúc tận hưởng hạnh phúc gia đình rồi." Lan Kiến Đình vuốt ve gậy đầu rồng, tỏ vẻ tán thành với thái độ của Lan Diệu: "Đêm nay cha sẽ chính thức tuyên bố, giao toàn quyền quyết định của bang phái cho em trai con Lan Tư, trong đó cũng bao gồm sản nghiệp trong tay con và Lan Huệ, con sẽ không trách cha chứ?"

Lan Diệu siết chặt nắm tay sau lưng mình, móng tay đâm vào da thịt, trên mặt vẫn khiêm tốn đáp: "Cha lo lắng nhiều rồi, vốn dĩ đều là giang sơn mà người gầy dựng, hiển nhiên người thừa kế cũng là do người định đoạt."

"Được, giờ không còn sớm nữa, con cũng xuống lầu giúp tiếp đón khách khứa đi, lát nữa Lan Tư đến thì gọi nó lên lầu gặp cha."

"Vâng ạ." Lan Diệu khom người, sau đó rời khỏi văn phòng.

Sau khi đóng cửa, Lan Diệu thở ra một hơi thật sâu, móc điện thoại ra gửi tin nhắn cho Kỳ Hành: Hành động theo kế hoạch.

Vài phút sau, Kỳ Hành bưng một chén thuốc nhỏ vào văn phòng, chén thuốc này là thuốc bổ thận tráng dương, Lan Kiến Đình vì mộng tưởng muốn được ngủ với người đẹp khắp thiên hạ nên đã uống được mười mấy năm, mỗi ngày cố định hai chén, bền lòng vững dạ.

Sáu giờ bốn mươi phút, Lan Tư mặc trang phục lộng lẫy tham dự.

Tuy rằng còn hai mươi phút nữa bữa tiệc mới mở màn, nhưng lúc hắn tới đại sảnh thì đã có không ít người. May mà ở bữa tiệc Trung Thu tháng trước, hắn đã được Lan Kiến Đình giới thiệu gặp gỡ một số người.

Lúc này bọn họ vội vã bày tỏ thiện chí mỉm cười thăm hỏi hắn, hắn cũng theo phép lịch sự chào hỏi từng người, nhưng tuyệt đối không hề nhiệt tình. Lát sau, Lan Diệu đến cạnh hắn, cười tươi nói rằng: "Em trai, cha đang chờ em trong văn phòng trên lầu."

Đột nhiên lại nghe được hai chữ "em trai", Lan Tư bị chị ta làm cho ghê tởm đến mắc ói, nhìn nụ cười tươi của chị ta thì chỉ thấy xảo trá quỷ quyệt. Hai người đều biết rõ ý thù địch của đối phương, nhưng Lan Tư cũng lười trực tiếp xé rách mặt tại đây, hắn liếc xéo chị ta một cái rồi bước lên lầu.

Còn chưa đến cạnh cửa văn phòng, Lan Tư đã ngửi được mùi hương thoang thoảng của tin tức tố Alpha trong không khí, hắn cau mày, duỗi tay đè chỗ sau cổ lại, nhìn như đang giãn cổ, mãi đến khi không ngửi được mùi hương kia nữa mới gõ cửa.

Chưa nghe được tiếng đáp lại mà cửa đã mở ra, Kỳ Hành chỉ vào cái ghế của ông chủ đang quay lưng về phía họ, nói nhỏ: "Hình như bang chủ hơi mệt nên đã nghỉ ngơi một lát."

Dù sao thì Lan Kiến Đình đã ngoài sáu mươi, tinh lực không đủ cũng có thể hiểu được, Lan Tư không quan tâm mà bước đến chỗ bàn làm việc, lúc hắn đang định mở miệng đánh thức Lan Kiến Đình thì chợt cảm thấy có luồng gió sau gáy mình, Lan Tư theo bản năng né sang một bên, nhưng vẫn muộn một bước, cổ hắn bị người ta thít chặt, ngay sau đó mũi miệng hắn bị một miếng vải ẩm ướt bịt chặt lại.