Chương 14

Mắt Lâm Miên sáng lên: "Phó Tranh, cậu cũng mơ thấy à? Cái đó... khụ khụ..."

Nói đến đây, Lâm Miên nhìn anh đầy ẩn ý, mong anh tiếp lời.

Nhưng mặt Phó Tranh lại hiện lên vẻ nghi hoặc: "Mơ thấy gì cơ?"

"Chính là cái đó..." Lâm Miên cố gắng diễn tả bằng tay.

"Cậu ta nhìn không giống học sinh ngoan, nhớ tránh xa cậu ta ra."

"Ừm..." Lâm Miên khựng lại: "Cậu cũng chẳng giống học sinh ngoan gì cho cam."

Phó Tranh nghiêm mặt: "Tớ khác."

"Biết rồi." Lâm Miên nở nụ cười: "Cậu xem, tên của tớ và cậu đều hai chữ, tên của Chu Tự Viễn ba chữ, nhìn là biết không hợp, chúng ta chắc chắn không chơi chung được với cậu ta đâu."

"Ừ." Phó Tranh gật đầu: "Đúng vậy."

"Đi thôi, hình như thầy sắp tới rồi đó."

Hai người sánh vai nhau đi về lớp mới.

Lâm Miên quay đầu nhìn anh, còn muốn dặn dò: "Cái đó... Phó Tranh, bây giờ chúng ta lên lớp 11 rồi, hiện tại cậu không thể trốn học nữa, càng không thể đua xe đánh nhau, phải học tập nghiêm túc, có biết chưa?"

Phó Tranh gật đầu: "Biết rồi, nhưng học không vào thì phải làm sao bây giờ?"

Lâm Miên vỗ vỗ bộ ngực nhỏ bé của mình: "Yên tâm đi, tớ sẽ dạy cậu."

Phó Tranh truy hỏi: "Vậy nếu cậu cũng không biết thì sao?"

Lâm Miên không chút do dự: "Thì tớ đi hỏi Thẩm Hành Chu."

Mặt mày Phó Tranh tối sầm lại: "Không được hỏi cậu ta, tớ sẽ học hành nghiêm túc."

"Được." Lâm Miên gật đầu hài lòng, lại hỏi anh: "Cậu nghĩ mà xem, từ nhỏ đến lớn, từ Mẫu giáo, Tiểu học, Trung học cơ sở, đến hiện tại là Trung học phổ thông, chúng ta đều học cùng nhau, cậu không muốn thi đỗ cùng một trường đại học với tớ sao? Chẳng lẽ cậu muốn rời xa tớ sao?"

Phó Tranh suy nghĩ một lát: "Miên Miên, vấn đề này, cậu không cần lo lắng, cậu cứ cố gắng thi đỗ đại học đi."

Lâm Miên mang theo ánh mắt chờ mong nhìn anh. Wow, rốt cuộc thì vị đại ca của trường này cũng thông suốt.

Ngay giây tiếp theo, chỉ nghe Phó Tranh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Nếu tớ thi không đỗ, tớ có thể đến cổng trường đại học của cậu mở tiệm sửa xe, hoặc bán bánh rán cũng được, tớ sẽ cho cậu rất nhiều trứng gà, xúc xích gà và chả gà, "cả nhà gà" đều cho cậu luôn."

Lâm Miên cực kỳ khϊếp vía, đôi mắt trừng đến nổi vừa to vừa tròn: "Ai muốn "cả nhà gà" cơ chứ? Tớ muốn cậu và tớ thi đỗ cùng một trường đại học!"

Phiền muốn chết mà!

Cậu ta cơ bản là không hiểu cái gì cả!

Lâm Miên quay đầu, tức giận đi nhanh trên hành lang, bỏ lại vị đại ca học đường này một khoảng xa.

Phó Tranh đuổi theo sau: "Miên Miên, giận rồi à? Sao cậu lại giận nữa vậy? Tớ hứa sẽ học đàng hoàng, đừng giận nữa mà. Tớ đảm bảo sẽ học tốt, nhưng tớ không chắc là có thi đỗ cùng trường đại học với cậu hay không thôi."

Lâm Miên không để ý đến anh, cũng không nói một lời nào.

Hai người một trước một sau, cứ như vậy đến trước cửa của lớp 11 năm nay.

Lâm Miên nhìn thấy cảnh tượng trên hành lang, hơi nhíu mày, có chút nghi hoặc: "Tóc vàng? Mập mạp? Kính cận? Các cậu làm gì ngoài này vậy? Sao không vào lớp đi?"

Ba người này xếp thành một hàng, đứng tấn dựa vào tường, hai tay giơ cao cặp sách.

Cả ba đều không nói lời nào, chỉ liếc mắt ra hiệu với họ.

Lâm Miên nhìn theo ánh mắt của bọn họ, bị hù cho la lên một tiếng: "Á!"

Chỉ thấy giáo viên chủ nhiệm của họ khiêng một cái bàn ra, bày ngay trước cửa lớp.

Thấy cậu cuối cùng cũng phát hiện ra mình, giáo viên chủ nhiệm gõ gõ mặt bàn: "Lâm Miên à, đừng "á" nữa, lấy vở bài tập hè ra xem nào, cậu cũng là một con sâu lười đấy, để tôi xem cậu đã làm hay chưa."

Thì ra là vậy.

Lâm Miên bỗng dưng hiểu ra.

Giáo viên chủ nhiệm chắn ở cửa, là muốn kiểm tra bài tập của họ, ai làm xong có thể vào, tóc vàng và những người khác không viết nên bị phạt đứng.

Lâm Miên đột nhiên cảm thấy vô cùng may mắn, vì mấy ngày nay cậu đã ôn bài và hoàn thành hết bài tập.

Cậu tự tin đưa bài tập cho giáo viên chủ nhiệm, giáo viên chủ nhiệm tùy tiện lật lật mấy trang, liên tục gật đầu: "Tốt, tốt, xem ra em đã học tập chăm chỉ trong kỳ nghỉ hè, học kỳ mới phải tiếp tục cố gắng nhé, em vào lớp đi."

"Vâng ạ, em cảm ơn thầy."

Lúc này, giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Phó Tranh đi phía sau Lâm Miên.

Tóc vàng và những người khác nhìn thấy Phó Tranh, còn tưởng là thấy đồng bọn, vội vàng chào hỏi, quăng cho anh mấy ánh mắt: "Anh Phó à, tới đây cùng nhau đứng tấn nào."

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy Phó Tranh liền nhức đầu, thở dài: "Phó Tranh à, em chắc chắn không làm bài tập đúng không? Không cần đưa tôi xem nữa, em qua bên kia đứng cùng các bạn đi..."

Lâm Miên vội vàng nói: "Thầy ơi, Phó Tranh làm rồi ạ, em và cậu ấy làm cùng nhau đấy."

"Có thật không?" Giáo viên chủ nhiệm có hơi ngạc nhiên, đưa tay ra hiệu với Phó Tranh: "Lấy bài tập ra cho thầy xem."

Phó Tranh ném chiếc túi đeo chéo lên bàn, từ bên trong lấy ra một xấp bài thi: "Thật ạ, có Lâm Miên giám sát em làm."

Giáo viên chủ nhiệm lật lật, vẻ mặt đầy ngạc nhiên và vui sướиɠ: "Tốt, tốt, tốt, làm xong hết rồi, còn rất nghiêm túc nữa chưa. Xin lỗi nhiều nhé, thầy thật sự phải nói xin lỗi em. Vừa nãy có chút chủ quan nên mới hiểu lầm em, học kỳ mới phải tiếp tục phát huy nha."

"Cảm ơn thầy ạ." Phó Tranh nhét bài thi vào túi đeo chéo, vung cặp xách ra sau, đi theo sau Lâm Miên, nghênh ngang bước vào lớp học.

Tóc vàng và những người khác đều mang vẻ mặt không thể tin tưởng, mở to hai mắt nhìn Phó Tranh rời đi.

Không đúng, có ai như cậu ta chứ?

Tóc vàng và những người khác cảm thấy bị phản bội vô cùng!

Vài người giơ cao cặp sách, tựa như trong tay đang cầm thuốc nổ, ném về phía Phó Tranh.

"Nổ chết” anh!

Giáo viên chủ nhiệm ho một tiếng, liếc nhìn họ bằng ánh mắt sắc bén, họ vội vàng trở lại bình thường.

Ngay cả những học sinh khác trong lớp cũng dùng loại ánh mắt đầy khϊếp sợ kiểu: "Người như cậu ta mà làm bài tập ư?”, “Vậy là cậu ta không có bị phạt sao?” Nhìn theo Phó Tranh đang đi đến chỗ ngồi ở hàng ghế sau.

Phó Tranh ném cặp sách lên bàn, sảng khoái ngồi xuống ghế, gác chân lên như một tên thổ phỉ: "Miên Miên, tớ đột nhiên cảm thấy làm bài tập xong cũng khá là sảng khoái, đặc biệt là trong tình huống mà mọi người đều nghĩ rằng tớ không có làm ấy."

Lâm Miên lấy vở bài tập từ trong cặp sách ra, đưa đến trước mặt anh: "Vở bài tập cậu mua hôm trước còn chưa có làm á, bây giờ có muốn sảng khoái một chút không?"

Trên bìa vở bài tập có hình chú vịt vàng nhỏ, Phó Tranh đã dùng bút đen vẽ lại một lần, anh còn viết hai chữ mờ nhạt trên đầu chú vịt bằng bút chì:

Miên Miên.

Có nghĩa đây là chú vịt Miên Miên.

Còn về bài tập bên trong, anh thậm chí còn chưa đυ.ng đến.

Phó Tranh lập tức trở lại bình thường, ngồi nghiêm chỉnh, hai tay đặt trên đầu gối, khẽ khàng nói: "Miên Miên, hay là bỏ qua chuyện này đi?"