Chương 13

Ngày 30 tháng 8, lớp 11 bình thường bắt đầu khai giảng.

Lâm Miên cố ý đến trường sớm.

Tòa nhà dạy học có hình chữ "口" (chữ khẩu), tầng một và hai là lớp bình thường, tầng ba là lớp thực nghiệm.

Lâm Miên đeo ba lô, một tay kéo Phó Tranh, tay còn lại xách túi giấy, lần đầu tiên đến tầng ba "thần thánh".

Cậu đi trên hành lang, vừa tìm vị trí lớp 11A1, vừa lẩm bẩm: "Lớp thực nghiệm so với lớp bình thường cũng không có gì khác biệt. Tớ còn tưởng học sinh giỏi của lớp thực nghiệm sau giờ học chỉ ngồi làm bài tập thôi chứ."

Học sinh sinh xuất sắc thì cũng giống như họ thôi, sau giờ học cũng đi lang thang khắp các lớp, cười nói ồn ào, náo loạn cả một góc.

Chẳng mấy chốc, Lâm Miên đã nhìn thấy biển hiệu lớp 11A1 ở cuối hành lang: "Bên này nè!"

Cậu lôi kéo Phó Tranh, chạy nhanh đến.

Lâm Miên từ ngoài cửa thò đầu vào, lập tức nhìn thấy Thẩm Hành Chu.

Chỗ của Thẩm Hành Chu nằm ở hàng thứ hai ngay dưới bục giảng. Vị trí học tập cực kỳ tuyệt vời, nhất định là sinh ra để dành cho học sinh giỏi nhất khối.

Lúc này, Thẩm Hành Chu đang cúi đầu viết gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi nhiễu loạn bên ngoài.

Nhiễu loạn bên ngoài, chủ yếu là:

Bạn cùng bàn mới của cậu ta, Chu Tự Viễn người đang cuộn sách toán lại thành hình trụ, áp vào tai cậu ta hát hò.

“Ba phần do mệnh~ bảy phần do nỗ lực~ cố gắng mới có thể thành công~ thành công~”

Thẩm Hành Chu bất động như núi, cậu ta bây giờ tựa như một cao thủ võ lâm trong phim truyền hình, tự động tạo ra một kết giới xung quanh mình, đầu bút sột soạt không ngừng viết trên giấy.

Lâm Miên thấy cậu ta viết chăm chú, không khỏi rụt tay lại.

Lúc này, Chu Tự Viễn nhìn thấy cậu, khều khều cánh tay Thẩm Hành Chu: "Bạn cùng bàn à, có người tìm kìa."

Thẩm Hành Chu tưởng anh ta nói đùa, hít một hơi thật sâu, định nổi giận thì nhìn thấy Lâm Miên vẫy tay với mình.

Thẩm Hành Chu dịu mặt xuống, lấy từ trong ngăn kéo ra hai cuốn vở ghi chép, mới đi ra ngoài.

Lâm Miên giơ túi giấy trong tay lên: "Học sinh xuất sắc ơi, đây là áo khoác của cậu nè, trả lại cho cậu nhé, cảm ơn nhiều nha."

"Không có gì." Thẩm Hành Chu nhận lấy túi, đưa vở ghi chép cho cậu: "Đây là vở ghi chép tiếng Anh hồi cấp hai của tôi, như mình đã nói lần trước, cậu cầm lấy xem đi, có chỗ nào không hiểu có thể đến hỏi tôi."

"Hả?" Lâm Miên ngẩng đầu lên, hai mắt lấp lánh: "Tôi quên chuyện này luôn, thật sự có thể cho tôi mượn sao?"

"Tất nhiên." Thẩm Hành Chu nói: "Vở ghi chép này khá chi tiết, nên rất phù hợp với cậu..."

Cậu ta đột nhiên nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lại: "Ý tôi là, hồi tiểu học tôi không có đi học thêm, đến cấp hai mới bắt đầu học tiếng Anh, lúc đầu cũng hơi khó khăn, nên vở ghi chép khá cẩn thận."

"Tôi biết rồi, không sao đâu.” Lâm Miên ôm vở ghi chép vào lòng, ngốc nghếch hỏi: “Học sinh xuất sắc hồi cấp hai học tiếng Anh cũng không tốt à?”

“Haiz…” Thẩm Hành Chu thở dài nặng nề: “Kỳ thi tuyển sinh cấp hai không đạt điểm tối đa.”

“…”

Lúc này, một giọng nói vang lên u uất: “Trời ơi, đây là lời nói mà con người sẽ thốt ra à?”

Khuôn mặt nhỏ của Lâm Miên nhăn lại, lắc đầu lia lịa: “Không phải.”

Ngay giây tiếp theo, cậu phản ứng lại, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một mái tóc đỏ đang bay lượn trong gió đứng ở sau lưng Thẩm Hành Chu.

Lại là Chu Tự Viễn.

Chu Tự Viễn từ sau lưng Thẩm Hành Chu thò đầu ra, nở một nụ cười với họ, lộ ra tám chiếc răng trắng toát, trắng đến lóa mắt người nhìn luôn.

“Mấy người cuối cùng cũng khai giảng rồi, lớp thực nghiệm này chán muốn chết, chỉ có vài người quanh đi quẩn lại, cả ngày chỉ biết học và làm bài tập, không ai cùng tôi trốn học cả.”

Ban đầu, Phó Tranh luôn đi theo bên cạnh Lâm Miên, anh nãy giờ vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn Lâm Miên và Thẩm Hành Chu trò chuyện.

Nhưng bây giờ, Chu Tự Viễn đột nhiên xuất hiện, Phó Tranh không hiểu sao cảm thấy một cỗ uy hϊếp mạnh mẽ, bước lên một bước muốn chắn trước mặt Lâm Miên.

Lâm Miên vội vàng ôm lấy cánh tay Phó Tranh, vừa kéo anh lui lại, vừa nói với Chu Tự Viễn: “Cậu đi tìm người khác đi, tôi với cậu không thân.”

Chu Tự Viễn hoàn toàn không cảm thấy ngượng ngùng, còn cười nói: "Mấy người hôm trước còn lén nhìn tôi, sao hôm nay lại bảo không thân hả? Mấy người là những bạn học đầu tiên mà tôi gặp sau khi chuyển đến đây, giờ đã được năm phần thân rồi, cố gắng thêm chút nữa là có thể lên đến bảy phần thân đấy."

Lâm Miên chép miệng, cậu cảm thấy người này không nên gọi là "Chu Tự Viễn", mà nên gọi là "Chu Tự Cận" hoặc "Chu Tự Lai Thục"*.

*Viễn nghĩa là xa, cận nghĩa là gần, lại thục nghĩa là quen thuộc.

Lâm Miên lấy hết can đảm, một lần nữa từ chối anh ta: "Bọn tôi không có thời gian đâu, bọn tôi còn phải học tập nghiêm túc nữa."

Cậu chào tạm biệt Thẩm Hành Chu, rồi kéo Phó Tranh chạy đi, không ngoảnh đầu lại.

Khi rẽ qua khúc cua, Phó Tranh mới quay đầu nhìn lại.

Chu Tự Viễn vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, vẫy tay chào họ, giọng điệu nhẹ nhàng: "Tạm biệt nha!"

Thẩm Hành Chu nhìn anh ta một cái: "Nếu muốn trốn học, tốt nhất nên nhuộm tóc đen trước."

Chu Tự Viễn vuốt ve mái tóc đỏ của mình: "Đây là bẩm sinh, nhà tôi có dòng máu quỷ tóc đỏ, quỷ tóc đỏ chính là..."

Thẩm Hành Chu không để ý đến anh ta nữa, quay người trở lại chỗ ngồi, tiếp tục học tập.



Lâm Miên kéo Phó Tranh chạy qua hành lang lớp thực nghiệm, sau đó chạy nhanh xuống cầu thang.

Lâm Miên dừng chân ở đầu cầu thang, quay đầu nhìn lại, xác nhận tên Tự Cận Chu Tự Viễn không đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Hai người cùng lúc lên tiếng:

"Phó Tranh, cậu phải tránh xa Chu Tự Viễn."

"Miên Miên, tránh xa cái tên tóc đỏ đó ra."

Lâm Miên ngẩng đầu lên, có hơi kinh ngạc nhìn Phó Tranh.

Trong giấc mơ của cậu, Phó Tranh và Chu Tự Viễn luôn không ưa nhau.

Phó Tranh vốn là "đại ca" nắm giữ một vùng, hô phong hoán vũ trong trường.

Nhưng sau khi Chu Tự Viễn chuyển đến, mọi thứ đều thay đổi.

Chu Tự Viễn giàu hơn Phó Tranh, tính cách cũng tốt hơn Phó Tranh, quan trọng nhất là xe máy của Chu Tự Viễn còn ngầu hơn của Phó Tranh nữa.

Dần dần, Chu Tự Viễn thay thế Phó Tranh, trở thành đại ca mới.

Họ chơi game, đánh bida, thậm chí trốn học đua xe đánh nhau, chỉ để tranh giành vị trí số một.

Hiện tại, Lâm Miên không muốn Phó Tranh lãng phí thời gian vào những việc nguy hiểm này, nên cậu mới bảo anh tránh xa Chu Tự Viễn.

Nhưng tại sao Phó Tranh cũng bảo cậu giữ khoảng cách với Chu Tự Viễn nhỉ?

Chẳng lẽ...