Trong quán mì khoai tây, mọi người tụ tập quanh quầy.
"Chủ quán ơi, sáu tô mì khoai tây, ba tô để rau mùi, ba tô không ạ."
"Thêm một cái *ngũ hương điều nữa ạ, cắt thành sáu miếng bằng nhau, tốt nhất là cắt đều, nếu không chúng cháu sẽ đánh nhau đó."
*Ngũ hương điều: là một trong những món ăn vặt đặc trưng ở miền nam Phúc Kiến. Dùng vỏ là đậu hũ ky bọc nhân thịt băm, củ mã thầy, hành lá… rồi gói thành hình chả giò, sau đó bỏ vào chảo chiên, ăn kèm gia vị. "Thêm một quả trứng ốp la nữa nhé mọi người?"
Chủ quán hỏi: "Cũng cắt thành sáu miếng à?"
"Dạ" Mọi người gật đầu đồng thanh: "Cắt giống như cắt bánh kem ấy ạ."
Thẩm Hành Chu cười nói: "Không cần cắt đâu ạ, làm phiền chú bỏ thêm cho mỗi người một cái ngũ hương điều, với thêm một quả trứng ốp la nữa ạ."
Cái gì?
Mọi người đều nhìn cậu ta với vẻ không thể tin nổi: "Học sinh xuất sắc à, cậu, cậu, cậu..."
Thẩm Hành Chu lấy ví ra: "Mọi người yên tâm đi, tôi có tiền. Kỳ thi cuối học kỳ trước tôi thi được hạng nhất, nhà trường thưởng một nghìn. Tôi còn có một phát minh nhỏ đoạt giải, tiền thưởng ba nghìn. Còn có một quỹ liên kết với nhà trường cũng thưởng cho tôi năm nghìn."
Một nghìn! Ba nghìn! Năm nghìn!
Đối với học sinh Trung học phổ thông, thì đây là cả một gia tài đấy!
Cậu ấy giàu quá đi!
Mọi người phản ứng lại, tranh nhau xông vào quầy.
"Đợi chút, cháu không muốn ăn trứng ốp la nữa, cháu muốn uống coca!"
"Chúng ta thực sự chỉ muốn ăn mì khoai tây sao? Tao đột nhiên rất muốn ăn hamburger với gà rán."
"Mấy cậu đừng quá đáng như vậy."
Tại quán mì khoai tây, dù ăn thế nào cũng không thể tiêu tốn quá nhiều tiền.
Thẩm Hành Chu thanh toán xong ngồi xuống chỗ của mình, lại được mọi người vây quanh.
"Cảm ơn học sinh xuất sắc đã mời bọn này một bữa nhé."
Thẩm Hành Chu cười ngượng ngùng: "Mọi người muốn ăn gì thì cứ gọi tiếp nha."
"Được rồi."
Lâm Miên cắn ống hút, uống coca lạnh trong chai thủy tinh, nhìn Thẩm Hành Chu chăm chú.
Thẩm Hành Chu học giỏi, năng lực thể chất cũng tốt, ngay cả tên cũng hay nghe đến vậy. Ngoại trừ tính cách hơi lạnh lùng, thích một mình, thì không có bất kỳ khuyết điểm nào.
Cậu ấy quả là một nhân vật chính hàng thật giá thật.
Ngay cả khi kết cục của cậu và Phó Tranh trong mơ không tốt đẹp, Lâm Miên cũng rất khó để ghét Thẩm Hành Chu.
Đó không phải lỗi của Thẩm Hành Chu, mà là hậu quả của việc cậu luôn châm chọc Thẩm Hành Chu và không chịu học tập nghiêm túc.
Vậy thì...
Nếu cậu không còn khıêυ khí©h Thẩm Hành Chu nữa, thay vào đó là hòa đồng với cậu ta, thì liệu mọi chuyện có thể thay đổi không?
Lâm Miên suy nghĩ miên man, bỗng nhiên, một luồng khí lạnh từ từ len lỏi lên mặt cậu.
Cậu lúc này mới hoàn hồn, phát hiện Phó Tranh đang nhìn mình.
Lâm Miên ngồi thẳng dậy: "Cậu làm cái gì vậy?"
Phó Tranh liếc cậu một cái, bình tĩnh nói: “Ống hút sắp bị cậu cắn nát rồi.”
"À." Lâm Miễn nhéo nhéo ống hút trong tay, lại nhìn Thẩm Hành Chu: "Cái kia... Học sinh giỏi Thẩm à..."
Cậu có vẻ rất khó để mở miệng.
Thẩm Hành Chu nhìn cậu, ôn hòa nói: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Miên trầm ngâm một lát: "Tôi có thể hỏi cách học tiếng Anh của cậu không?”
Cậu có thể thảo luận các môn học khác với Phó Tranh, nhưng tiếng Anh thì lại rất khó khăn.
Cậu không hiểu, Phó Tranh càng không hiểu.
Chưa đợi Thẩm Hành Chu trả lời, tóc vàng và những người khác đã rêи ɾỉ lên tiếng: "Lâm Miên à, đủ lắm rồi đó, cậu có mau dừng lại không hả?"
Lâm Miên nghiêm mặt nói: "Khó khăn lắm mới có cơ hội này, cả các cậu cũng phải nghiêm túc lắng nghe."
Cậu quay đầu, nhìn Thẩm Hành Chu với vẻ mặt đáng thương.
Thẩm Hành Chu suy nghĩ một chút: "Các cậu có thể chép các từ vựng không thuộc vào vở nhỏ, lúc rảnh rỗi có thể lấy ra xem. Ngoài ra, nếu buổi sáng có thời gian, cũng có thể đọc một vài bài tiếng Anh..."
"Đợi đã." Lâm Miên yếu ớt giơ tay lên: "Nếu không hiểu hai phần ba từ vựng trong bài, cũng không biết đọc thế nào, thì phải làm sao bây giờ?"
"Cái này..."
Câu hỏi này cũng làm khó Thẩm Hành Chu.
Thẩm Hành Chu suy nghĩ một chút: "Vậy cậu có thể thử bắt đầu học từ sách giáo khoa cấp hai, nếu cần ghi chép lại thì ở chỗ tôi cũng có một số tài liệu."
"Được, được, vậy tôi về xem sách giáo khoa cấp hai trước, may là mẹ tôi không bắt tôi vứt sách."
Không lâu sau, chủ quán đã bưng lên sáu bát mì khoai tây.
Tóc vàng vội vàng nhận lấy: "Được rồi, được rồi, mọi người nhanh ăn đi, một hồi nguội hết bây giờ."
Trời nóng như vậy, sao có thể nguội được chứ?
Nhưng Lâm Miên cũng không muốn bàn luận về chủ đề học tập nữa, chỉ im lặng ăn mì.
Mọi người đang hăng say ăn mì, bỗng nhiên, tóc vàng ngẩng đầu lên, như nhìn thấy cảnh tượng gì ghê gớm, đến nỗi cả đũa cũng rơi ra.
Cậu ta chỉ ra ngoài cửa kính, nói lắp bắp: "Tôi tôi... Mọi người mau nhìn đi... Đó là cái gì?"
Mọi người đều nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy mấy chiếc siêu xe màu đen xếp thành hàng, chạy trên con đường dẫn đến trường.
Mấy người nhanh chóng chạy ra ngoài cửa, ngay cả chủ quán mì cũng vứt bỏ tạp dề, vứt cả chiếc muôi to đang dùng để múc nước súp, chạy ra ngoài chen chúc cùng mọi người xem chuyện hay.
Những chiếc siêu xe màu đen lần lượt dừng lại trước cổng trường, những vệ sĩ mặc vest đen bước xuống trước, sau đó mới mở cửa hàng ghế sau.
Hiệu trưởng đầu trọc, dẫn theo vài giáo viên, đang chờ đợi ở cổng.
Khi cặp vợ chồng sang trọng quý phái bước xuống xe, hiệu trưởng bước từng bước nhỏ, nhanh chóng tiến lên chào đón, bắt tay họ rất nồng nhiệt.
Tóc vàng mở to hai mắt, đầy kinh ngạc: "Hiệu trưởng muốn bán trường của chúng ta sao?"
Kính cận đẩy mắt kính của mình: "Nếu vậy, chúng ta sẽ trở thành học sinh trường tư thục, giống như trong phim truyền hình vậy. Học sinh trường tư thục đều mặc vest, còn có nhóm F4 nữa."
"Mày xem phim với ai vậy?"
“Với chị gái và mẹ tao."
Lâm Miên nghi hoặc: "F4 là cái gì?"
"Là bốn thằng con trai rất "giả trân" trong trường.”
Lâm Miên: "Foolish 4?"
Thẩm Hành Chu ngẩng đầu nhìn cậu, Lâm Miên sờ chóp mũi của mình: "Học sinh xuất sắc à, tôi có phát âm sai không? Từ đó nghĩa là đồ ngốc đúng chứ?"
Thẩm Hành Chu sửa lại cho cậu: “Fool mới là danh từ chỉ ‘đồ ngốc’, foolish là tính từ.”
"À." Lâm Miên gật đầu.
Nhóm người tiếp tục quan sát tình hình bên ngoài.
Sau khi cặp vợ chồng xuống xe, vệ sĩ lại mở cửa xe thứ hai.
Ngay giây tiếp theo, một mái đầu đỏ rực ló ra từ bên trong.
Đó là một nam sinh tầm tuổi họ, khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Anh ta nhuộm mái tóc đỏ rực như lửa, khoác trên mình chiếc áo khoác da đen, trên áo còn treo lủng lẳng những phụ kiện bạc kêu leng keng.
Anh ta lôi từ trong xe ra một chiếc cặp sách trống rỗng, đeo lên vai một cách hờ hững.
Ngay cả tướng đứng cũng xiêu vẹo, bộ dạng cà lơ phất phơ.
Mọi người không khỏi kinh ngạc thốt lên: "V** thật, F1 đến rồi."