Chương 10-1

Sau khi mưa lớn gió to qua đi, tất cả mọi thứ đều ướt đẫm. Trời buổi sáng vẫn ảm đạm, giữa trưa mới bắt đầu có ánh nắng. Nhưng sau bức màn bên trong phòng, bóng tối vẫn bao trùm, một mảng u ám.

Liên Mặc giật giật ngón tay, từ từ mở mắt. Cậu cảm thấy bản thân như một xác ướp, toàn thân đều không động đậy được, đầu óc cũng hỗn loạn.

Thử trở người, lại nhìn thấy bản thân đang ở trên giường nhỏ hẹp, còn có một người con trai khác đang nằm cùng.

Người kia ngủ thật sự sâu, tư thế ngủ cũng rất tốt, cũng không ngáy ngủ, tiếng hít thở cũng rất nông. Nhưng Liên Mặc lại cả kinh, giật bắn lên, ký ức tối hôm qua nhanh chóng trở về đại não, những bất kham kia, đau đớn, tuyệt vọng, toàn bộ cảm xúc kéo về.

Không nhớ rõ được đã ngất xỉu lúc nào, chỉ nhớ rõ một việc trong lúc hoảng hốt, có ánh sáng từ cửa sổ ở toilet chiếu vào.

Hốc mắt vô thức đỏ lên, cậu thật sự không dám đối mặt với tất cả chuyện xảy ra vào tối hôm qua, ngay cả việc nhớ lại cũng đã là sự thống khổ thật lớn với cậu.

Giường to như vậy, nhưng hai người con trai cùng nằm, nó trở nên cực kỳ chật chội, Liên Mặc động đậy làm Lâu Tư Đức thức giấc. Lâu Tư Đức khó chịu, tối qua bận làm cả đêm, hừng đông mới ngủ, lúc này mới ngủ được vài tiếng, đã bị đánh thức. Chân đá một cái, đá Liên Mặc ngã xuống giường.

“Mẹ nó, sao cậu còn chưa cút?”

Lâu Tư Đức chưa tỉnh ngủ, nhìn dưới giường hét to. Hắn có quy tắc là bạn giường phải rời đi trước hừng đông, tính tình Lâu Tư Đức không tốt, nếu lúc tỉnh ngủ còn nhìn thấy có người ở bên cạnh, không tránh khỏi tức giận.

Lâu Tư Đức ra tay không nặng không nhẹ, đánh chết người nhà hắn cũng có thể giúp hắn cho qua chuyện, hắn cũng không có chuyện gì, chỉ có thể nói người đó xui xẻo. Nếu người đó bất tử, vết thương nặng hay nhẹ hoàn toàn phụ thuộc vào may mắn của người đó, cùng với việc tâm trạng của Lâu Tư Đức vào hôm đó thế nào.

Liên Mặc rêи ɾỉ, trên người của cậu thật sự rất đau, đặc biệt là mông, tối hôm qua bị sử dụng quá độ, bây giờ vừa động, đều như đang bị xé rách, cực kỳ thống khổ.

Lâu Tư Đức bò dậy, vẻ mặt hững hờ nhìn thoáng qua dưới giường. Vừa rồi cho rằng Liên Mặc là một thiếu gia, hay công chúa không hiểu chuyện nào đó, cho nên hắn mới thẳng chân đạp xuống, bây giờ nhìn thấy cậu, ký ức tối hôm qua cũng ùa về. Hắn ‘a’ một tiếng, đi xuống giường, muốn nâng Liên Mặc lên.