Chương 13: Lợi dụng 4

Vệ Trăn quay đầu đi, nhìn thấy một bóng dáng nữ tử xinh đẹp đang đứng dưới cây đào. Hoa đào rơi lả tả, rơi vào trong tóc nàng ta, tôn lên gương mặt như hoa đào.

Người đến là kế muội của Vệ Trăn, Vệ gia Nhị tiểu thư Vệ Dao.

"Thiếu tướng quân cũng ở đây?"

Kỳ Yến nhàn nhạt gật đầu: "Vệ nhị tiểu thư."

Không giống với khuôn mặt tươi như hoa đào của Vệ Trăn, Vệ Dao kế thừa ngũ quan dịu dàng của mẫu thân, thanh lệ mà tươi đẹp, khí chất giống như làn nước mùa xuân tháng ba tan ra sau lớp băng cứng, lộ ra vẻ ấm áp nhàn nhạt.

Tỷ muội hai người không phải một mẹ sinh ra, từ trước đến nay là quan hệ lãnh đạm, nước sông không phạm nước giếng.

"A tỷ, đêm qua tỷ đi đâu vậy?"

Câu hỏi như vậy khiến Vệ Trăn dừng bước chân lại, quay đầu sang.

Ánh mắt Vệ Dao trong veo, giọng nói ôn nhu, dáng vẻ mềm mại: "A huynh nói với ta, lúc ấy tỷ cũng không ở trên yến tiệc, trước sau rời đi trọn vẹn hơn nửa canh giờ..."

Vệ Trăn đã nhận ra người tới dụng ý bất thiện, "Đêm qua ta luôn ngủ ở trong điện xá, trong lúc đó có thiếu tướng quân mang binh đến đây điều tra, cũng không có gì không ổn, ngươi đây là có ý gì?"

Vệ Dao nhìn về phía Kỳ Yến. Kỳ Yến im lặng, cũng không phủ nhận.

Vệ Dao hiện lên ý cười: "Không có gì. Chẳng qua là đêm qua trong bữa tiệc a tỷ không biết tung tích, bên ngoài lại rối loạn, ta có chút lo lắng cho a tỷ, nếu a tỷ đã nói như vậy, vậy khẳng định không có chuyện gì, ta cũng không quấy rầy a tỷ."

Thiếu nữ sắc mặt không gợn sóng, hướng phía Vệ Trăn yêu kiều hành lễ, quay người đi ra ngoài viện.

Trong mắt Vệ Trăn phản chiếu bóng lưng nàng ta rời đi, trong lòng nổi lên một tia hoài nghi, ả kế muội này của nàng có phải biết được thứ gì hay không?

**

Đan Thanh Điện, tẩm cung của Thái tử.

"Choang ——" Chén trà bể nát trên mặt đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Hoạn quan ngoài cửa nghe được động tĩnh bên trong, phất phất tay ra hiệu cung nhân ngoài điện đều tản đi.

Trong điện, một người đang quỳ dưới thềm, sắc mặt trắng bệch, trán chảy ra mảng lớn mồ hôi: "Việc này đều tại thần sai, thần cũng chưa từng nghĩ đến, Vệ Trăn dám đâm Cảnh Khác bị thương, bản ý, bản ý của thần chỉ là muốn khiến hai người kia, cô nam quả nữ chung sống một phòng để cho người ta bắt gặp tại trận, Vệ Trăn trước hôn nhân không có phẩm hạnh, điện hạ liền có thể coi đây là lý do từ hôn, thần thậm chí chỉ dùng thuốc mê, không dám làm cho nàng cùng Cảnh Khác phát sinh cái gì cả, chưa từng nghĩ..."

Ánh mắt Thái tử băng hàn nhìn chằm chằm hắn ta: "Vệ Trăn là vị hôn thê của cô, ngươi làm như vậy xem cô là cái gì?"

Lời nói lạnh nhạt như là mũi tên băng lãnh, khiến màng nhĩ Vệ Chương đau nhói.

Vệ Chương nhắm mắt lại: "Điện hạ trước đây không phải đã nói, nguyện cùng Vệ Trăn từ hôn, nghênh muội muội của thần nhập Đông cung, bây giờ hôn sự của điện hạ và Vệ Trăn sẽ diễn ra vào một tháng sau, nếu kéo dài nữa sợ sẽ không kịp.."

Ánh mắt thái tử bễ nghễ nhìn xuống, môi mỏng khẽ mở, nhàn nhạt phun ra một câu: "Ngu xuẩn."

Cảnh Hằng từ bên trên bục cao đi xuống: "Cô trước đây nể mặt Vệ Dao, để ngươi nhận một phần việc vô tích sự, chưởng quản thị vệ Đông cung, ngươi lại lạm dụng chức quyền, tính toán lên trên đầu một muội muội khác của ngươi, nơi này là Chương Hoa Cung, không phải Đông cung! Hiện tại sự việc đã bại lộ, ngươi không giải quyết được, liền tìm cô tới giúp ngươi thu xếp?"

Vệ Chương bị trách cứ đến không dám ngẩng đầu, từ góc nhìn của hắn ta, chỉ thấy một góc hoa bào lạnh lẽo của Thái xẹt qua trước mặt.

"Việc này ngươi đã nói với mấy người rồi?" Thái tử hỏi.

"Chỉ có một mình A Dao. Nhưng nàng không biết mưu đồ của ta, chỉ biết đêm qua Vệ Trăn đả thương Cảnh Khác."

"Đúng rồi, "Hắn ta nhớ ra gì đó, nói, "Cung nữ chỉ đường cho Vệ Trăn cũng đã bị ta xử trí, không có người thứ ba biết được."

Thái tử cười lạnh: "Cô không biết ngươi là vụng về hay là thông minh. Ngươi rõ ràng biết được Cảnh Khác rất được quân tâm, trong triều thế cục vi diệu, nếu như hắn ngộ hại, người đầu tiên phụ vương hoài nghi chính là cô, ngươi lại đưa cô vào hiểm cảnh."

Vệ Chương lắc đầu: "Điện hạ! Thần thật sự chưa từng ngờ tới tình thế sẽ phát triển thành như vậy! Ngài lại nể mặt A Dao, giúp thần một lần!"

Nói tới Vệ Dao, sắc mặt Thái tử rốt cục cũng hòa hoãn đi một chút.

Hắn ta trở lại chỗ ngồi ngồi xuống, đầu ngón tay thon dài chống đỡ trán, thật lâu nói: "Phạm vào sai lầm lớn như này, ngươi đã là tội chết! Cô sẽ nghĩ biện pháp quy kết việc này lên trên người hai tên thích khách kia, những chuyện khác ngươi tốt nhất là có thể nuốt vào trong bụng, vĩnh viễn đừng nói ra ngoài, nếu không bị liên luỵ không chỉ là ngươi, là Vệ gia, càng là cô!"

Một câu nói như vậy, không thể nghi ngờ là giải cứu Vệ Chương ở trong biển lửa.

Hắn liên tục đáp vâng, nặng nề mà dập đầu mấy cái, đổ một thân mồ hôi lạnh, phảng phất như ngâm trong nước.