Chương 14: Lợi dụng 5



Đợi đến khi người đi rồi, phụ tá ở bên cạnh mới đi tới.

Phụ tá kia liền hỏi: "Điện hạ định làm như thế nào?"

Cảnh Hằng lắc đầu: "Triều cục bất ổn, cô càng không có khả năng từ hôn vào thời điểm này. Huống chi việc hôn sự này liên lụy phức tạp, mẫu thân của Vệ Trăn có ân với phụ vương và mẫu hậu cô."

Sở Vương mới bắt đầu an tọa, triều đình rung chuyển. Vào mùa xuân của một năm nọ, có phản thần mưu phản, là Vệ phu nhân hy sinh vì nghĩa cản ám tiễn thay Sở vương cùng Vương hậu.

Sở Vương cảm niệm ân cứu giá, liền cực kỳ chiếu cố một đôi nhi nữ mà Vệ phu nhân lưu lại. Hứa cho nữ nhi Vệ gia vị trí Thái Tử Phi trong tương lai, về phần tiểu nhi tử, thì thưởng một vùng đất phong ở Cự Dương, có thể nuôi nhốt binh mã, không khác gì chư hầu.

Riêng một điểm này, chỉ cần hai tỷ đệ bọn họ không phạm sai lầm gì quá đáng thì có thể bình an cả đời.

Thái tử thở dài: "Vệ gia vốn là một trong lục khanh Sở quốc, tại phương nam có đất phong và binh mã của mình. Cô cưới Vệ Trăn, gần như không uổng phí một binh một tốt bỏ thế lực lớn như Vệ gia vào trong túi, cũng không phải là một nữ tử tùy ý của Vệ gia hắn có thể thay thế."

Chỉ là tình huống Vệ gia cũng đúng là phức tạp.

Năm đó Vệ phu nhân gả vào Vệ gia không lâu, trượng phu Vệ Chiêu liền gây ra diễm sự, cùng vương hậu em gái âm thầm có đầu đuôi, khiến cho chưa lập gia đình có thai. Đợi cho Vệ phu nhân tạ thế, nhưng mà mấy tháng, Vệ Chiêu liền cưới người mới vào cửa.

Cho nên Vệ gia mới có thể xuất hiện tình trạng hoang đường con riêng còn lớn hơn trưởng nữ một hai tháng.

Cũng bởi vì Vệ Chiêu làm việc quá mức hoang đường, Vệ gia lão gia chủ sợ một đôi tôn tử tôn nữ bởi vì cha ruột không thích mà chịu thiệt thòi, đón hai người vào phương nam tự mình nuôi dưỡng.

Hai năm trước, Vệ gia lão gia chủ chết bệnh, trước khi lâm chung chỉ giao phó gia nghiệp lớn như vậy cho hai tỷ đệ Vệ Trăn, cũng không giao phó cho nhi tử ngu ngốc vô năng.

Mà tỷ đệ Vệ Trăn cũng được dạy vô cùng tốt, hoàn toàn có chút năng lực, hai năm qua quản lý đất phong ngay ngắn chỉnh tề.

Phụ tá xoay người: "Điện hạ lúc ấy cũng là thuận miệng nhắc đến chuyện từ hôn, Vệ Chương kia liền tin là thật."

Cảnh Hằng nhắm mắt lại: "Cô cũng không phải là thuận miệng nhắc đến."

Hắn ta cũng là thật sự có tâm tư từ hôn, cưới Vệ Dao.

Hắn ta cùng Vệ Dao là biểu huynh muội, thanh mai trúc mã hai nhỏ vô tư, nhiều năm tình ý không phải một người ngoài như Vệ Trăn có thể so sánh.

Hắn ta sẽ cho Vệ Dao một danh phận, nhưng mà không phải hiện tại.

Ít nhất phải chờ Vệ gia phụ tá hắn ta leo lên Vương vị, phun hết binh mã và đất đai Vệ gia đã nuốt ra mới được.

"Vệ Chương làm việc lỗ mãng, dẫn đến cục diện lần này, cô cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."

Hắn ta nghĩ, Cảnh Khác cực kỳ được phụ vương yêu thích, bây giờ tính mệnh hấp hối, không bằng mình trợ giúp một chút, khiến chuyện hắn ta bị hại thành sự thật.

Mà Vệ Trăn gϊếŧ Cảnh Khác, một cái thóp lớn như thế rơi vào trên tay của hắn ta, vậy hắn ta cũng có thể khống chế được nàng.

Vệ gia nói cho cùng cơ bản vẫn là nghe lời Vệ Trăn nàng, không phải sao?

Thái tử ngồi ở trong bóng tối, hơi nhướng mày.

Sáng sớm hôm sau, Thái tử liền rời khỏi tẩm điện, chuẩn bị đi gặp Vệ Trăn.

Chỉ là vừa bước ra khỏi viện tử, ở trên đường Hồ Uyển liền bị một thị nữ ngăn lại.

"Thái tử điện hạ, tiểu thư nhà ta thỉnh ngài đi qua một chuyến "

Cảnh Hằng nhận ra đây là thị nữ bên người Vệ Dao, ngẩng đầu nhìn phương hướng viện tử của Vệ Trăn một chút, "Lúc này Cô có một số việc..."

"Tiểu thư nhà ta nói, một đoạn thời gian không gặp ngài, chỉ muốn cùng điện hạ ngài ôn chuyện."

Cảnh Hằng bất đắc dĩ, nhíu nhíu mày nói: "Nàng ở đâu, mang cô đi gặp đi."

Lại nói bên này Thái tử cùng Vệ Dao gặp nhau, bên kia Vệ Trăn cũng đang chờ người tới.

Hôm qua trước khi chia tay, Kỳ Yến nói sẽ đi điều tra thêm thị vệ. Vệ Trăn lo lắng kết quả điều tra, cho dù cùng Kỳ Yến không tính là quá thân quen, nhưng cũng phái tâm phúc bên người chủ động đi hỏi thăm.

Kỳ thật ở trong mộng của Vệ Trăn, cũng không có cuộc nói chuyện hai người cùng nhau điều tra như hôm qua.

Trong mộng, Vệ Trăn nhiễm phong hàn, sốt cao không lùi, lấy thân thể không tiện làm lý do cự tuyệt Kỳ Yến.

Kỳ Yến cầm chiếc hoa tai trân châu, ngược lại đi tìm Vệ Lăng. Về sau Vệ Lăng chuyển cáo cho nàng: "Trên tay Kỳ Yến hình như có chứng cứ, muốn bẩm báo Thánh thượng."

Vệ Lăng nhỏ hơn Vệ Trăn một tuổi, đã có thể một mình đảm đương một phía, nhưng tính cách không đủ ổn thỏa.

Nếu như hắn tham dự vào việc này, lỡ như biết được đêm đó bên trong Noãn Điện xảy ra chuyện gì, tất nhiên sẽ vì nàng mà ra mặt. Nhất là dưới tình huống Cảnh Khác chưa chết.

Vệ Trăn không dám mạo hiểm như vậy, sau khi mộng cảnh không còn nữa, lúc này quyết định đi gặp Kỳ Yến.

Nhưng nếu không phải hôm qua Kỳ Yến mang nàng trở lại Noãn Điện, Vệ Trăn cũng sẽ không phát giác đêm đó thị vệ có vấn đề, liên luỵ phía sau càng nhiều hơn.

Tựa hồ tất cả đều dần dần chệch khỏi giấc mộng có thể dự báo tương lai kia.

Đang nghĩ ngợi, thị vệ thay Kỳ Yến truyền lời tới, ở bên ngoài nói: "Thiếu tướng quân ở chỗ Thái hậu, bồi tiếp sứ thần Tấn quốc, nhất thời không thoát thân được, muộn chút được không, sẽ tới gặp tiểu thư."

Nếu như bồi sứ thần Tấn quốc, lúc này chắc là đang ở đồng cỏ, bồi tiếp đi săn hoặc là đua ngựa, xung quanh hẳn là có không ít người vây quanh.

Vệ Trăn còn lo lắng chuyện thị vệ, suy nghĩ một lúc, quyết định chủ động đi gặp hắn.

Nàng ra cửa, liền bước nhanh đi về hướng đồng cỏ.

Một đường xuyên qua cổng tò vò, đi ngang qua núi giả, Vệ Trăn đang muốn đi lên phía trước, bước chân lại ngừng lại.

Bên trong núi giả phía trước loáng thoáng truyền đến tiếng nam nữ nói chuyện.

Hai giọng nói kia cực kỳ quen thuộc, cho dù Vệ Trăn không cần cẩn thận phân biệt thì nghe được ra là Thái tử cùng kế muội của nàng.