Chương 54

Chúc Dịch ánh mắt trốn tránh, nhỏ giọng lầm bầm: “Lộ Bắc Sâm, anh đang làm gì đó?”

Tầm mắt Lộ Bắc Sâm dính trên người cô, trong thanh âm tựa hồ còn mang theo một cỗ lửa nóng: “Vậy em đang làm gì? Phóng hỏa xong tính trốn à? Hửm?”

Bị Lộ Bắc Sâm nói như vậy, Chúc Dịch đúng thật là muốn trốn. Chỉ là tầm mắt cô vừa mới nhìn qua bên cạnh, Lộ Bắc Sâm liền vươn bàn tay chặn lại.

Anh đè tay ở trên tường, như là cố ý muốn hôn tới, thân thể từng chút từng chút mà sát lại gần Chúc Dịch, gần đến nỗi chóp mũi hai người chạm vào nhau, hô hấp quanh quẩn.

Chúc Dịch bị hơi thở áp bách của anh dọa muốn trốn, rồi lại không biết có thể trốn chỗ nào, chỉ có thể không ngừng cọ thân mình dựa vào phía sau.

Lộ Bắc Sâm làm sao có thể cho cô cơ hội trốn tránh, bàn tay xuyên qua mái tóc, đè ót cô lại, bức hai mắt cô nhìn thẳng vào anh, chậm rãi dán môi lên.

Chúc Dịch bị anh hôn đến ngứa ngáy trong lòng, tâm nói điên mất thôi, còn không bằng cho cái thống khoái.

Lộ Bắc Sâm bắt chước cô, vừa chạm vào môi đã buông ra, hôn như chuồn chuồn lướt nước, sau đó tựa tiếu phi tiếu mà nhìn cô.

Chúc Dịch cũng giương mắt nhìn anh, nâng tay lên thuận thế ôm lấy cổ anh, cánh tay hơi dùng lực đè anh tới gần mình, đồng thời hơi nhón mũi chân, cánh môi phấn nộn dán lên môi anh.

Cô chính là ngại kỹ thuật hôn của Lộ Bắc Sâm, cho nên mới lại chủ động.

Bởi vậy, cô tuyệt đối sẽ không không thỏa mãn hai cánh môi của hai người chỉ chạm vào nhau, nên cô thử vươn đầu lưỡi mềm mại, ở trên môi Lộ Bắc Sâm liếʍ liếʍ một chút.

Cái liếʍ này, nhịn không được, liếʍ đến thân mình Lộ Bắc Sâm run lên, hô hấp trong nháy mắt trở nên nặng nề.

Chúc Dịch có loại cảm giác như đang làm chuyện xấu, sợ tới mức nhanh chóng lùi lại phía sau.

Nhưng giờ phút này muốn trốn đã không còn kịp, Lộ Bắc Sâm chế trụ gáy cô một phen, vào lúc Chúc Dịch kinh hô, đầu lưỡi như xâm lược, thong thả từng chút một mà vói vào.

Đầu lưỡi hai người đã giao nhau triền miên một lần, Lộ Bắc Sâm vừa ôn nhu lại cường thế mà mυ"ŧ lấy đầu lưỡi mềm mại của Chúc Dịch.

Một tay khác không nhàn rỗi, không an phận mà véo vào hông cô qua lớp quần áo.

Chúc Dịch ở trong lòng ngực anh, cơ hồ muốn biến thành vũng nước, tia lý trí cuối cùng như bị tằm ăn mất, du͙© vọиɠ của anh chậm rãi dâng lên, anh không thể nhịn được nữa mà đem bàn tay vói vào bên trong quần áo Chúc Dịch, từng chút hướng lên trên, chạm được nơi mềm mại kia.

Cô như bị điện giật, dùng chút sức lực còn sót lại đẩy anh ra. Nhưng anh giống như một ngọn núi, đẩy thế nào vẫn bất động.

Đôi lưỡi của hai người giao nhau đến tê dại, rốt cuộc Lộ Bắc Sâm cũng buông cô ra.

Không khí trong nháy mắt được rót vào phổi, thân mình Chúc Dịch mềm oặt, dựa vào trên người Lộ Bắc Sâm mà thở dốc.

Lộ Bắc Sâm thở hổn hển trong chốc lát, sau đó ôm cô như đứa trẻ, ôm cô phóng trên sofa vừa lau khô, môi tiến đến bên tai cô, âm thanh nhuốm màu du͙© vọиɠ: “Chờ buổi tối lại thu thập em.”

Chúc Dịch cả người ngây ngốc nằm trên sofa, sau lại nhìn thời gian, bốn giờ chiều, Lộ Bắc Sâm cầm theo bao nilon vào phòng bếp, bắt đầu lấy giẻ lau ra dọn sạch phòng bếp.

Cô nhìn chằm chằm thân ảnh đang bận việc trong bếp, nhìn được vài phút, thuận tay cầm lấy một túi snack khoai tây, xé ra bắt đầu ăn.

Mẫn Di nói rất đúng, hai ba năm không gặp, hai người khao khát cơ thể nhau như sói đói hổ gầm. Bất quá chỉ là một nụ hôn mà thôi, Chúc Dịch cảm giác chính mình sắp chịu không được.

Cho nên vẫn là ăn mấy túi khoai tây lấy dũng khí đi.

Lộ Bắc Sâm làm xong cơm tối đã 6 giờ, bên ngoài trời còn chưa đen. Hai người vây quanh bàn nhỏ ăn cơm uống bia, thời điểm ở trong siêu thị, Chúc Dịch mãnh liệt yêu cầu mua bia.

Lộ Bắc Sâm không uống bia, anh uống Coca.

Nhưng Chúc Dịch thật sự muốn biết Lộ Bắc Sâm có phải một ly đã say hay không, rốt cuộc cô lớn đến như vậy chưa từng chân chính thấy qua người nào vừa uống một ly đã say.

Vì thế trong đầu Chúc Dịch nhảy ra một ý tưởng, cân nhắc xem phải lừa Lộ Bắc Sâm uống rượu như thế nào.

Anh thông minh như vậy, khẳng định sẽ không lừa được anh.

Chúc Dịch uống xong nửa ly bia, hỏi: “Anh thật sự uống một ly đã say sao? Em không tin.”

Lộ Bắc Sâm cười, nói: “Em cũng đừng nghĩ muốn lừa anh uống bia, tửu lượng của anh rất kém.”

Chúc Dịch không buông tha: “Kém đến mức nào?”

Cô ngẫm lại lại cảm thấy không thích hợp, anh khẳng định đã từng uống rượu nên mới biết tửu lượng của mình rất kém, chẳng lẽ trước kia anh uống say đã làm ra chuyện không thể miêu tả, nên mới….

Tưởng tượng như vậy, Chúc Dịch càng tò mò.

Lộ Bắc Sâm tiếp tục qua loa: “Dù sao cũng rất kém cỏi.”

“Nếu em còn không ăn, anh lập tức thu dọn.” Anh buông đũa, nói.

Kỳ thật Chúc Dịch đã sớm no rồi, cô dùng chiếc đũa đẩy đẩy về phía lon bia rỗng, toàn bộ bốn lon bia đều hết sạch.

Cũng không biết là do cô uống quá nhanh, hay gần đây cô không uống rượu, sức chiến đấu vì thế mà giảm xuống, giờ phút này cô cảm thấy đầu mình hơi choáng váng.

“Dọn đi, em cũng no rồi.” Chúc Dịch đứng lên, cũng vội vàng thu dọn tàn cục.

Lộ Bắc Sâm vừa thu thập chén đũa, vừa cùng cô nói chuyện phiếm: “Từ lúc anh về tới giờ, vẫn chưa tới nhà em thăm dì, hay là, ngày mai đi?”

Nói xong không chờ Chúc Dịch trả lời, Lộ Bắc Sâm lại bắt đầu tự lải nhải: “Vừa lúc trong khoảng thời gian này anh rảnh, qua một hai ngày nữa anh muốn tìm việc làm.”

“Anh muốn tìm việc làm?” Chúc Dịch đang chuẩn bị nói được, lực chú ý ngay tức khắc chuyển đến nửa câu sau của anh.

Lộ Bắc Sâm đem rác đổ vào thùng rác, gật gật đầu, nói: “Ừm, anh muốn tự lực cánh sinh.”

Chúc Dịch cười: “Như vậy cũng tốt, anh muốn thế nào thì cứ làm thế ấy.” Nói xong, cô thực vừa lòng mà vỗ vai anh.

Vỗ vai xong, cô lập tức nghĩ đến vấn đề Lộ Bắc Sâm vừa đề cập chuyện đến nhà cô, nói: “Mẹ em sáng mai có lẽ sẽ đi làm, chúng ta buổi chiều hẵng đến.”

Lộ Bắc Sâm gật đầu đồng ý. đem chén đũa dọn vào phòng bếp, quay đầu nói với Chúc Dịch: “Em đi nghỉ ngơi đi, để chén đũa anh rửa cho.”

Trước kia khi ở nhà, cơ bản là việc trong nhà không dính tới tay Chúc Nguyên Phong, có đôi khi Đàm Vi vội, nhờ ông ấy ra ban công lấy quần áo vào, ông ấy luôn lải nhải oán giận nói: “Nào có đàn ông phải đi lấy quần áo.”

Rửa chén càng không phải nói tới, nói cái gì mà nhiều nước rửa chén quá, nhão nhão dính dính ở trên tay không thích.

Cho nên thời điểm Lộ Bắc Sâm chủ động nói để anh rửa chén, cô rất kinh ngạc, ngoại trừ kinh ngạc còn có cảm giác ấm áp trong lòng.

Lộ Bắc Sâm đi rửa chén, Chúc Dịch cũng không nhàn rỗi, tìm trong ngăn tủ lấy ra chăn nệm sạch sẽ, sau đó bắt đầu trải giường chiếu.(Ứng dụng T Y T)

Trải giường xong, Chúc Dịch cảm giác đầu cô nặng hơn, cơn buồn ngủ ập đến.

Cô thuận thế nằm lên trên giường ngủ thϊếp đi.

Lộ Bắc Sâm rửa chén xong tính đi tắm rồi ra thu thập Chúc Dịch. Ai ngờ mới mở cửa, nhìn thấy tiểu nha đầu nhà ta ngủ rồi, dáng ngủ như mấy đứa trẻ, dang tay dang chân thành hình chữ X, nhìn cô ngủ rất ngon.

Anh đứng bên cạnh nhìn, khóe miệng vô thức giơ lên.

Thật tốt.

Như bây giờ thật tốt.

Lộ Bắc Sâm tắm rửa xong xuôi rồi đi ra, Chúc Dịch thay đổi tư thế tiếp tục ngủ. Anh lấy điều khiển từ xa chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, sau đó nằm xuống bên cạnh Chúc Dịch, nhìn bộ dáng cô khi ngủ.

Nhìn mãi nhìn mãi không biết cũng ngủ thϊếp đi lúc nào.

Chúc Dịch ngủ sớm dậy sớm, lúc cô tỉnh dậy, Lộ Bắc Sâm còn nhắm mắt ngủ.

Cô mới vừa mở mắt, liền thấy Lộ Bắc Sâm nằm bên cạnh, có chút hoảng sợ. Theo bản năng nhìn xuống quần áo trên người mình, còn tốt, đều mặc ở trên người.

Trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, Chúc Dịch lại thấy có chỗ nào không đúng.

Hai người bọn họ cứ như vậy cùng nhau ngủ trên một chiếc giường, không phát sinh chuyện gì sau đó sao?

Cho nên, mị lực của cô còn chưa đủ sao?

Chúc Dịch cũng không rối rắm lâu về điểm này, bởi vì cô rất nhanh được ý thức được hôm qua cô chưa tắm. Cô kéo áo lên ngửi ngửi, mùi rượu hỗn loạn.

Thời điểm cô ngửi thử mùi rượu trên áo rất nồng, một cổ hương vị xộc thẳng lêи đỉиɦ đầu.

Nha,

Đúng là làm khó Lộ Bắc Sâm, còn ngủ chung giường với cô. Nếu đây là cô, cô đã sớm đá người kia xuống giường.

Chúc Dịch đứng dậy đi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó đi ra phòng khách, hoạt động gân cốt, hít thở không khí mới mẻ.

Buổi sáng cô còn có tiết, bây giờ ngồi xe buýt công cộng vẫn còn kịp. Lộ Bắc Sâm chưa dậy, Chúc Dịch tùy tiện tìm tờ giấy ghi chú, để lại mấy chữ, dán trên bàn.

Chúc Dịch vừa rời đi không lâu sau, Lộ Bắc Sâm cũng thức dậy. Anh đưa tay sờ gối đầu, phát hiện gối đầu bên kia trống không, anh sợ tới mức mở to mắt.

Cho đến khi anh sờ được hơi ấm trong chăn còn vương lại, anh mới biết được việc ngủ chung chăn gối với Chúc Dịch không phải là một giấc mộng.

Lộ Bắc Sâm ngồi ở mép giường, xoa xoa tóc, sau đó lê dép đi ra ngoài, liếc mắt một cái liền nhìn thấy tờ ghi chú trên bàn.

—--- Em đi học trước, chiều gặp lại.

Tầm mắt anh dừng lại ở ba chữ “chiều gặp lại”, lại nói tiếp, anh còn một vấn đề thực muốn mệnh chưa giải quyết được.

Trên người anh trống không, không có tiền thì lấy gì đi thăm mẹ Chúc Dich.

Anh ngồi trên sofa phát sầu, sau đó gọi điện thoại cho Hàn Sướиɠ.

Điện thoại được thông máy, Lộ Bắc Sâm vào thẳng vấn đề: “Hàn Sướиɠ, cậu có tiền không?”

Hàn Sướиɠ còn đang ngủ, đầu óc có chút, không có phản ứng, nhắm mắt lại liền nói: “Có, làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu tìm mình vay tiền?”

Lộ Bắc Sâm không so đo cùng anh ấy, trực tiếp hỏi: “Cậu có bao nhiêu?”

“Trước mắt cậu có bao nhiêu cho tớ mượn bấy nhiêu.” Lộ Bắc Sâm nghĩ nghĩ lại nói.

Nói mấy câu, rốt cuộc đầu óc Hàn Sướиɠ cũng thanh tỉnh một chút, cả người ngồi dậy, gãi đầu, vừa hỏi: “Cậu thiếu tiền sao, không thể nào? Mình không nghe lầm đi, trước đây chỉ có tớ tìm cậu vay tiền….”

Nói đến đây, dường như đoán được chuyện gì đó, vẻ mặt khϊếp sợ hỏi: “Không phải là, là ba cậu khóa thẻ cậu rồi chứ?”

Đầu bên kia di động, Lộ Bắc Sâm nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng, có vẻ có chút không kiên nhẫn.

“Người anh em, trong thẻ của mình còn khoảng 5000 đồng tiền, tháng sau mẹ mình mới chuyển tiền sinh hoạt cho mình, cậu xem như vầy được không, tớ tính một chút, cho cậu mượn 1000, cậu xem được không?” Hàn Sướиɠ nói nghiêm trang.

“Lăn.” Mắng Hàn Sướиɠ xong, Lộ Bắc Sâm nói với giọng điệu không cho cậu phản bác: “4000.”

“.........”

Hàn Sướиɠ kêu rên một tiếng, nói: “Anh em, cậu muốn triệt đường sống của mình a. 1000 đồng tiền, cậu đây là muốn tớ ăn bánh bao một tháng sao?”

“Một cái bánh bao ở đại học A 1,5 đồng tiền, cho cậu một bữa ăn hai cái bánh bao thì một tháng cũng có 180 đồng tiền. Cậu xem, ở chỗ anh em mình cho cậu ăn hai cái bánh bao, còn 20 đồng kia không cần thối lại…..”

Lộ Bắc Sâm còn chưa nói xong, Hàn Sướиɠ trực tiếp đánh gãy lời nói: “Được, 4000, hiện tại liền chuyển cho cậu.”

Anh ấy vẫn không quên lễ phép hỏi một câu: “Ông chủ, Wechat hay Alipay?”

“Tùy đi.” Lộ Bắc Sâm vô tình mà ban cho hai chữ.

Sau đó anh liền nghe thấy di động “Tin tin” một tiếng, Hàn Sướиɠ chuyển cho anh 4000 đồng tiền.

Lộ Bắc Sâm đã thu được tiền, nói: “MÌnh sẽ cố gắng tháng sau trả cho cậu.”

Hàn Sướиɠ cười một tiếng, đáp: “Vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, không phải lo đâu. Trước kia mình hay mượn cậu ít tiền, cậu gặp tớ cũng không có đòi gấp. Nếu thiếu tiền lại nói với mình, anh em giúp cậu mượn.”

“Cảm ơn.” Lộ Bắc Sâm cũng không phải người hay làm ra vẻ, dứt khoát nhanh nhẹn nói lời cảm ơn rồi cúp máy.

Buổi chiều ăn cơm nước xong, liền đến đại học A tìm Chúc Dịch, hai người cùng nhau đi ra cổng trường, tính ngồi xe buýt công cộng đến siêu thị mua chút đồ.

Thời điểm trả tiền, Chúc Dịch nghĩ đến thẻ của Lộ Bắc Sâm vừa bị khóa, tiền bên người cũng tiêu hết, cô định thanh toán lần này.

Nhưng bị Lộ Bắc Sâm lập tức cự tuyệt: “Để anh để anh.”

“Anh được mở thẻ rồi hả?” Chúc Dịch hỏi.

Lộ Bắc Sâm nhấp miệng, cười cười nói: “Không có, anh mới bóc lột tên tiểu tử Hàn Sướиɠ đấy.”

“Ra vậy.”

Lúc hai người về đến nhà, Đàm nữ sĩ vẫn chưa tan tầm.

Chúc Dịch nhìn đồng hồ, còn sớm, định đi nghỉ ngơi một chút, chờ khoảng 5 giờ rồi bắt đầu rửa rau xào đồ.

Lộ Bắc Sâm ngồi trên sofa trong phòng khách nhìn khắp nơi, đứng dậy lảo đảo lắc lư đi vào phòng ngủ Chúc Dịch.

Chúc Dịch cũng không nói gì, đi theo anh vào phòng ngủ của mình.

Lộ Bắc Sâm rất đúng mực, không có trực tiếp đi vào trong phòng, đứng ở cửa nhìn xem, chủ yếu là anh tò mò phòng ngủ của Chúc Dịch như thế nào. Anh vừa chuyển đầu, thấy được một quyển album rất dày trên giá sách.

Anh duỗi tay muốn tới lấy quyển album, nghĩ nghĩ vẫn nên lễ phép hỏi ý cô: “Đây hẳn là album của em đi, anh xem một chút được không?”