Chương 44

“Là nó.” Đàm Vi thấp giọng nỉ non một lát, lại nói: “Dịch Dịch, lần trước đứa bé kia giúp mẹ tìm được con, mẹ còn chưa có giáp mặt cảm ơn thằng bé đâu. Không bằng, ngày mai hoặc ngày kia kêu nó tới nhà chúng ta ăn bữa cơm? Mẹ tự mình cảm ơn nó.”

Nói cảm ơn là giả, hẳn là muốn trấn cửa ải mới là thật đi.

Tính toán này của Đàm nữ sĩ Chúc Dịch liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

“Cái này…..” Chúc Dịch cố ý làm ra vẻ mặt khó xử, nói: “Cái này con phải hỏi ý kiến anh ấy.”

“Không có việc gì, không có việc gì.” Đàm Vi buồn ngủ ngáp một cái, nói: “Con hỏi đi, nếu có tới, nhớ phải nói trước với mẹ một tiếng, để mẹ trước mua đồ ăn ngon chút.”

“ n.” Chúc Dịch thấy vẻ mặt Đàm Vi buồn ngủ, vội vàng nói: “Mẹ, mẹ nhanh đi ngủ đi, lần tới mẹ ngàn vạn lần đừng đợi con, mẹ là người trung niên sao có thể sao có thể so sức khỏe thức khuya được như người trẻ tuổi tụi con.”

Chúc Dịch vừa mới dứt lời, Đàm Vi tát một cái bốp lên gáy Chúc Dịch, bà cố ý thu lực nên lực đánh không mạnh, chỉ là làm bộ.

“Con còn biết mẹ là người trung niên và người già không được thức khuya à, vậy con ngoan ngoãn một chút, lần tới đừng đi chơi về muộn như vậy, làm mẹ lo lắng cho con.”

“Biết rồi, biết rồi.” Hôm nay xác thật là chơi có chút trễ, cô cũng mệt mỏi đến không chịu được.

Ngày hôm sau, Chúc Dịch ngủ đến 9 giờ mới tỉnh, sờ di động mới nhớ tới hôm qua Đàm nữ sĩ nói cô bảo Lục Bắc Sâm đến nhà ăn cơm. Liền mở ra giao diện nói chuyện phiếm, gửi qua cho Lộ Bắc Sâm một tin nhắn.

—--- Bạn trai, về chuyện trước Tết m Lịch, người tốt việc tốt mà đem mỗ thiếu nữ trốn nhà rời đi đưa về an toàn, bị Đàm nữ sĩ cũng chính là mẹ em luôn

nhắc tới, Đàm nữ sĩ muốn giáp mặt cảm ơn anh, hơn nữa còn long trọng muốn mời anh đến nhà em ăn cơm, anh tới không?”

Lúc Chúc Dịch gửi tin nhắn tới, Lộ Bắc Sâm để di động ở phòng khách. Trung hợp thay, Khương Thư Dao ngồi ở phòng khách xem TV, cô bé nghe được di động của anh trai phát ra “Tin tin” một âm thanh vang lên. Cô bé không chút suy nghĩ, buông điều khiển từ xa chạy tới, đang chuẩn bị đem điện thoại di động đưa cho anh trai, sau đó liền ngó tới tin nhắn hiện trên màn hình.

Trước kia anh trai sẽ ngẫu nhiên cho cô bé mượn di động chơi trò chơi, cho nên mật mã màn hình khóa cô bé cũng biết.

Thời điểm Khương Thư Dao chuẩn bị click mở bàn phím nhập mật mã, Lộ Bắc Sâm lộp cộp đi xuống cầu thang, cô bé nhanh chóng phản ứng lại, ấn khóa màn hình điện thoại, vẻ mặt ngoan ngoãn mà đưa điện thoại di động cho Lộ Bắc Sâm.

“Anh, có người nhắn tin cho anh.”

Lộ Bắc Sâm “Ừ” một tiếng nhận lấy di động, liền đi ra ngoài. Chúc Dịch đợi hơn mười phút, Lộ Bắc Sâm mới trả lời lại một chữ “Được”. Được?

Chỉ một chữ?

Chúc Dịch đánh chữ hỏi: [Bạn trai, phản ứng này của anh cũng quá lạnh nhạt rồi. Không đúng, nói lạnh nhạt cũng không đúng lắm, rốt cuộc anh trả lời chữ “Được” mà không phải cự tuyệt.]

Tin nhắn phát ra, Chúc Dịch lại đánh chữ bổ sung: [Nhưng anh trả lời chữ “Được”, cũng quá không cho mẫu thân đại nhân của bạn gái mặt mũi rồi.]

Lộ Bắc Sâm có vẻ rất vội, hơn nửa ngày mới phản hồi một câu: [Anh sẽ chuẩn bị tốt.]

Chúc Dịch nghĩ nghĩ lại mở giao diện đoạn chat, gõ chữ hỏi: [Khi nào thì anh tới?]

Lần này tin nhắn trả lời nhanh hơn, như cũ chỉ vỏn vẹn ngắn gọn mấy chữ: [Ngày mai, hôm nay anh đi tảo mộ.]

Cô cầm di động, nhìn mấy chữ Lộ Bắc Sâm phát tới, nghĩ thầm: Phải ha, hôm nay là Tết Thanh Minh, anh ấy phải đi tảo mộ mẹ anh.

Chúc Dịch phản hồi chữ “Được” xong rời khỏi giao diện, ném điện thoại di động qua một bên giường, đối mặt với trần nhà đi vào cõi thần tiên thiên ngoại.

Chúc Dịch hẹn anh ăn cơm vào buổi trưa, trước khi xuất phát, Lộ Bắc Sâm đứng trước gương soi lại cách ăn mặc, xác định không có vấn đề mới cầm chìa khóa xe đi xuống dưới lầu.

Thời điểm đi tới gara, Khương Thư Dao ở sau gọi anh lại.

“Anh, anh đi đâu chơi vậy? Có thể mang em theo không, em một mình ở nhà rất nhàm chán, còn bị mẹ em chỉ mặt vào mặt mắng nữa.” Sợ Lộ Bắc Sâm không đồng ý, Khương Thư Dao chạy nhanh tới thuận tiện bán thảm*.

*Bán thảm: tỏ vẻ đáng thương.

“Lúc này không thể mang em theo.” Lộ Bắc Sâm vẫn cự tuyệt: “Anh không phải đi chơi, là tới nhà một người bạn có chuyện quan trong.”

Khương Thư Dao nhấp nhấp miệng, tươi cười trên mặt chậm rãi biến mất: “Anh, có phải anh tới nhà của chị gái kia không?”

Lộ Bắc Sâm quay đầu nhìn cô bé, đáy mắt xẹt qua tia kinh ngạc: “Em làm sao biết được?”

Anh vừa hỏi xong, lập tức phản ứng lại, ánh mắt có chút lạnh lẽo: “Ngày hôm qua em xem trộm điện thoại của anh?”

“Em không có.” Khương Thư Dao vừa thấy anh trai cô bé có vẻ sinh khí, vội vàng giải thích: “Không có nhìn lén, trong lúc vô tình nhìn đến, thời điểm tin nhắn phát ra, không cẩn thận liếc mắt một cái.”

Lộ Bắc Sâm không có tính răn dạy cô bé cái gì, nhàn nhạt nói một câu: “Được, không trách em. Anh phải đi đây, em cũng nhanh vào nhà đi.”

“Anh.” Khương Thư Dao lại gọi anh, nói: “Anh sẽ cùng chị gái kia kết hôn sao?”

Lộ Bắc Sâm có chút không hiểu vì sao cô bé lại đột nhiên hỏi vấn đề này, nghi hoặc “A” một tiếng. (Ứng dụng T Y T)

“Chính là, hiện tại anh cũng coi như đi gặp phụ huynh đi, cho nên, anh muốn kết hôn với chị ấy sao?” Khương Thư Dao xích gương mặt nhỏ lại hỏi.

Lộ Bắc Sâm nhận ra lần này là cô bé nghiêm túc dò hỏi, cũng quyết định nghiêm túc trả lời: “Không có tính xa như vậy, tương lai xảy ra chuyện gì không nói trước được, không chừng khi nào đó xảy đến một biến cố.”

Anh đem chìa khóa xe cất vào trong túi, đi đến bên người Khương Thư Dao, sờ sờ tóc cô bé hỏi: “Em gần đây làm sao à? Kỳ kỳ quái quái.”

“Anh, mẹ em muốn em xuất ngoại du học.” Khương Thư Dao ngẩng đầu nhìn anh một cái, thần sắc cô đơn nói: “Bà ấy nói dù sao với cái thành tích này của em không đậu được trường đại học tốt nào, cùng với chuyên ngành em chọn làm bà ấy mất mặt, không bằng ra nước ngoài du học mạ một lớp vàng, trở về cũng tìm được bạn trai tốt.”

“Khá tốt.” Lộ Bắc Sâm khách quan mà trả lời.

“Tốt sao?” Cô bé hỏi.

Lộ Bắc Sâm gật đầu: “Ừm, em không nghĩ vậy sao?”

Khương Thư Dao rũ đầu xuống, gật gật đầu: “Vâng, em một mình ra nước ngoài, trời xa đất lạ, có chút sợ hãi.”

Lộ Bắc Sâm mắt nhìn di động, vừa nói chuyện liền hàn huyên nửa giờ.

“Nếu em thật sự không muốn đi, liền nói với dì, em không đi cũng không có gì to tát. Công ty Lộ gia lớn như còn không nuôi nổi một tiểu cô nương như em à.”

Lộ Bắc Sâm chuyển đề tài, đảo: “Được rồi, không nói chuyện với em nữa, đợi chút nữa là tới giờ ăn rồi.”

Nói xong, anh chui vào trong xe, khởi động xe chạy ra khỏi gara.

Lộ Bắc Sâm đến dưới lầu nhà Chúc Dịch, Chúc Dịch cũng vừa mới rời giường không lâu. Chúc Dịch chạy xuống lầu đón anh, còn cười hỏi anh sao tới sớm vậy.

Đàm nữ sĩ vừa nghe Chúc Dịch nói Lộ Bắc Sâm đã tới rồi, liền làm nhanh việc trong phòng bếp.

Chúc Dịch sợ Lộ Bắc Sâm ngồi trong nhà cô lâu quá sẽ chán, liền mang anh xuống tiểu khu phía dưới dạo một vòng, sau đó hai người ra ngoài mua ít trái cây.

Thời điểm hai người trở về đã 11 giờ, rửa rau thái rau xong chỉ còn xào lên là hoàn tất.

Thấy hai người đẩy cửa đi vào, Đàm nữ sĩ vội vàng mang ra một mâm trái cây đặt trên bàn trà, bà liếc mắt ngó xuống rượu vang Lộ Bắc Sâm cầm trong tay mang đến, Đàm Vi ngượng ngùng nói: “Dì kêu cháu tới ăn cơm, là muốn giáp mặt cảm ơn cháu, cháu cái đứa nhỏ này, còn mang lễ vật tới làm gì, thật là khách khí.”

“Cháu cứ ngồi tự nhiên đi, dì còn việc trong phòng bếp chưa xong.” Nói, Đàm nữ sĩ lại chạy về phía phòng bếp.

Trong lúc ăn cơm, Đàm nữ sĩ thật là nhiệt tình, không ngừng gắp đồ ăn cho Lộ Bắc Sâm, một bên gắp đồ ăn một bên cảm ơn chuyện lần trước, gắp đồ ăn một lúc, bát cơm Lộ Bắc Sâm thành cái núi nhỏ.

Chúc Dịch thật sự nhìn không được, cắn chiếc đũa nói: “Mẹ, mẹ đừng chỉ gắp thức ăn cho Lộ Bắc Sâm, mẹ mới gắp cho con hai đũa thôi đó.”

“Con không có tay à.” Đàm nữ sĩ không chút lưu tình chừa mặt mũi cho cô, trực tiếp dỗi nói: “Người ta lần đầu tới nhà mình, con như thế nào một chút bộ dáng đãi khách cũng không có thế.”

Ăn cơm xong, Lộ Bắc Sâm ngồi trong phòng khách mới chỉ uống hai ngụm trà do Đàm nữ sĩ pha, đã bị Chúc Dịch lôi đi.

Chúc Dịch vừa đưa anh đến tầng hầm để xe vừa nói: “Mẹ em có phải hơi nhiệt tình quá mức làm anh có chút mất tự nhiên không?”

“Sao như thế được?” Lộ Bắc Sâm cười sờ sờ đỉnh đầu nhỏ của Chúc Dịch: “Anh còn cảm thấy thật thân thiết đấy, không giống phương thức ở chung của gia đình anh, vừa xa cách lại khách khí làm người ta cảm thấy xa lạ.”

Nghe được Lộ Bắc Sâm miêu tả, Chúc Dịch rất ngoài ý muốn. Vừa xa cách lại có điểm khách khí, kia được tính là người nhà sao?

Ngẫm lại, cô lại nghĩ đến nhà anh là gia đình trọng tổ, liền an ủi nói: “Anh nếu như muốn đến nhà em cứ nói, có thể thường tới, tùy thời hoan nghênh.”

“Em cảm giác mẹ em rất thích anh nha.” Cuối cùng cô lại bổ sung một câu.

Lộ Bắc Sâm trở lại Lộ trạch, đẩy cửa liền nghe được tiếng Lý Ngọc Thu lại ở trên lầu mắng Khương Thư Dao, tới tới lui lui vài câu, mắng khó nghe chết được, Lộ Bắc Sâm đứng ở huyền quan thay giày trong chốc lát liền nghe tiếng đánh người.

Lý Ngọc Thu muốn cô bé xuất ngoại du học, Khương Thư Dao không nghĩ muốn đi, Lý Ngọc Thu liền công kích cá nhân cô bé. Nói cô bé đầu óc ngu si, không chỉ có đầu óc ngu si còn không có lòng cầu tiến, loại người như cô bé sẽ sớm bị xã hội đào thải.

Lộ Bắc Sâm không lên lầu, ngồi dưới lầu chơi di động một lát, nhưng Lý Ngọc Thu hoàn toàn không có xu thế muốn ngừng lại việc mắng chửi, uống lên mấy ngụm nước giải khát, lại tiếp tục mắng.

Có đôi khi anh cảm giác, mục đích của Lý Ngọc Thu vốn không phải giáo dục Khương Thư Dao, mà là đem Khương Thư Dao như nơi trút giận, đem bực tức ở bên ngoài bà ta chịu phải trút hết trên người con gái bà ta.

Lộ Bắc Sâm bực bội mà ném điện thoại lên ghế sofa, đi lên cầu thang, sau đó khúc khởi ngón tay gõ cửa phòng Khương Thư Dao, nói: “Dì Lý, tôi muốn ngủ trưa một lát có thể phiền dì đừng ồn nữa được không. Dì đĩnh cái bụng, mỗi ngày hòa khí đều lớn như vậy không sợ ảnh hưởng tới thai nhi sao?”

Lộ Bắc Sâm ra mặt luôn luôn hiệu quả, anh vừa mới xoay người trở lại phòng ngủ của mình, Lý Ngọc Thu cũng đi theo ra khỏi phòng Khương Thư Dao, về phòng ngủ của bà ta.

Anh ngồi trước máy tính chơi trò chơi một hồi, cuối cùng ngẫm lại vẫn có điểm đau lòng cho nha đầu Khương Thư Dao kia. Anh đem bàn phím đẩy ra phía trước, ra khỏi phòng, đi tới gõ cửa phòng Khương Thư Dao.

Khương Thư Dao cho rằng lại là Lý Ngọc Thu vào, thời điểm ngẩng đầu, trong ánh mắt đều là sợ hãi. Vừa thấy là anh trai cô bé, thần sắc hòa hoãn hơn rất nhiều.

“Anh, anh tìm em có việc gì?” Cô bé hỏi.

“Bài tập làm xong chưa?” Anh hỏi.

“Còn có một chút.” Cô bé đáp.

“Ngày mai trong một ngày có thể làm xong hết không?” Lộ Bắc Sâm lại hỏi. “Có thể.” Khương Thư Dao gật gật đầu: “Còn mấy bài tập Vật lý.”

Lộ Bắc Sâm thở dài một hơi, nói: “Em xem em bị mắng thành bộ dạng đáng thương như này, nếu là anh đã sớm xuất ngoại rồi, đỡ phải nhìn thấy bà ta.”

“Nói ra nước ngoài, tuy rằng không thấy được mẹ em, nhưng mà những người khác cũng không thấy được.” Khương Thư Dao nhỏ giọng nói thầm.

Lộ Bắc Sâm không nghe rõ cô bé nói thầm cái gì, “A” một tiếng. Khương Thư Dao cười xua xua tay, nói: “Không có gì không có gì.”

Lộ Bắc Sâm cũng không để ý, xoay người kéo cửa ra, nói: “Đi thôi, mang em ra ngoài giải sầu.”

*

Sau khi tiễn Lộ Bắc Sâm về, Chúc Dịch đột nhiên nhớ tới, cô còn có một chuyện rất quan trọng chưa làm. Trình Mặc còn giận cô, không để ý tới cô nữa.

Lúc trở về, Đàm nữ sĩ đang ở trong bếp rửa chén thu dọn tàn cục, Chúc Dịch dựa vào sofa nghĩ rồi lại nghĩ, cuối cùng vẫn là gửi cho Nhậm Chi Châu một tin nhắn.

—--- Nhậm Chi Châu, có thể giúp em hẹn Trình Mặc ra một chút không? Chính là lấy danh nghĩa của anh hẹn cậu ấy, không được nhắc tới em. Cậu ấy giận em, em muốn hẹn cậu ấy ra nói chuyện thật tốt.

Tuy rằng cô không muốn phiền toái Nhậm Chi Châu, nhưng chuyện này chỉ có anh ta mới có thể giúp được.

Kỳ thật xong chuyện này cô suy nghĩ thật lâu, Trình Mặc vì sao lại tức giận đến như vậy.

Vì phân tích rõ ràng nguyên căn vấn đề, Chúc Dịch như cảnh sát điều tra video giám sát, đem đoạn đối thoại lúc ấy của hai người tua đi tua lại ở trong đầu nhiều lần.

Cô cảm thấy, Trình Mặc lúc ấy nói “Cậu không cần phải tiếp tục đeo bám Nhậm Chi Châu đâu” những lời này là mấu chốt, bởi vì lúc Trình Mặc bắt đầu nói những lời này, thái độ tức khắc thay đổi.

Cậu không cần phải tiếp tục đeo bám Nhậm Chi Châu đâu?

Chúc Dịch lấy ra thái độ chuyên nghiệp khi điều tra vụ án của thám tử Conan, ngửa đầu lên trời, đọc đi đọc lại 4,5 lần.

Cho nên trọng điểm là “Tiếp tục đeo bám” hay là “Nhậm Chi Châu” đây?

Nếu Trình Mặc là phản cảm cô đeo bám Nhậm Chi Châu, cô ấy chính là đối với cô ở hồ nước nuôi cá có loại hành vi không gật bừa, cảm thấy cô tam quan bất chính, cho nên tức giận.