Chương 2: Leo cây.

Edit: Hanna

Beta: Heulwen

Nửa đêm, khi Tiết Thành luyện kiếm trong sân.

Hắn đã khá thành thạo với việc cầm kiếm bằng tay trái nhưng vẫn còn khá khó để sử dụng bằng tay phải. Mỗi khi ra tay, theo phản xạ có điều kiện mà nghĩ đến việc dùng tay phải, nhưng nơi đó đã trống rỗng.

Hắn luyện kiếm tới nỗi cả người đổ mồ hôi ướt đầm đìa, hắn ngồi xổm xuống, dùng kiếm chống đỡ thân thể đang lung lay không vững, bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trùng hợp lại nhìn thấy bóng người đang lén lút núp trên cây.

Nếu không phải Tiết Thành đã tập võ nhiều năm nên giác quan cực kỳ nhạy bén, có khi còn không thể phát hiện ra.

Cứ nửa đêm hắn đi luyện kiếm thì đều có thể nhìn thấy người kia, nàng tránh ở trên cây. Mà một khi hắn luyện thì phải kéo dài hai ba canh giờ, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích mà ngồi ngốc trên cây suốt từng ấy thời gian.

Nàng luôn lẳng lặng an tĩnh mà nhìn trộm hắn.

…… Hắn là một kẻ tàn phế, có gì hay mà nhìn?

Thỉnh thoảng Tiết Thành bị nhìn chằm chằm đến mức cả người không được tự nhiên, thậm chí không luyện được bao lâu đã ném kiếm trở lại phòng. Khi Tiết Thành vào phòng lại rất bực mình. Đây rõ ràng là sân nhà hắn, tại sao hắn lại phải trốn đi?

Nghe tiếng hít thở của nàng thì không giống người luyện võ. Nhưng cái cây kia cao như vậy, làm sao mà một cô nương chân yếu tay mềm lại trèo lên trên được……

Lại là nàng, lại là vị trí kia. Tiết Thành ngẩng đầu lên thì phát hiện ra nàng, trong lòng đã cực kỳ bình tĩnh.

Cho dù là ai phái nàng tới, có mục đích gì, hắn là một kẻ tàn phế chỉ có hai bàn tay trắng cũng chẳng có gì phải sợ.

Tay trái của hắn dùng sức chống thân thể. Mới có vậy mà đã kiệt sức, nhưng còn chưa đủ, còn lâu mới đủ.

Hắn đứng dậy tiếp tục vung kiếm, mỗi chiêu đánh ra càng thêm tàn nhẫn. Lúc đang nhảy lên lấy đà thì cơ thể đột nhiên mất thăng bằng khiến hắn nặng nề rơi trên mặt đất, kiếm bị vang rất xa sang một bên.

Tiết Thành nằm liệt trên mặt đất thở dốc, cánh tay trái hoàn toàn không thể nâng dậy, vết thương cũ trên đầu gối lại tái phát, dày vò hắn đến nỗi trán đổ mồ hôi như tắm, nhưng hắn vẫn cắn răng nhẫn nại.

Tiết Thành không thể đứng dậy nổi nên nằm ì trên mặt đất, thất thần nhìn bầu trời.

Phía cây đại thụ kia truyền đến tiếng kêu sột sột soạt soạt, đây là lần đầu tiên Tiết Thành nghe thấy cô nương trên cây phát ra động tĩnh.

Bình thường khi hắn vào nhà cũng chưa nghe thấy tiếng nàng trèo xuống dưới.

Có lẽ nhìn thấy hắn chỉ có đứng dậy mà cũng không làm nổi nên cảm thấy chán ghét vô vị. Hắn nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình tĩnh lại.

Lúc này một bóng đen nhảy từ tường ngoài tiến vào, quỳ gối trước mặt Tiết Thành.

“Chủ tử, ngài bị thương rồi.” Tiết Cửu nghiêm túc mà nhìn chằm chằm vào đầu gối Tiết Thành, còn vươn ngón tay ra chỉ chỉ vào chỗ chảy máu.

“Vớ vẩn.” Tiết Thành nhàn nhạt mà nói.

“Ngươi đi điều tra thân phận của nàng cho ta.”

“Vâng.”

Trời gần tối Minh Trăn mới gãi gãi đầu rồi trở lại Lan Viên.

Tiết đại phu nhân nói đúng, mấy tiểu thư này thật sự rất khó dạy dỗ, người nào cũng có tính tình riêng không chịu được khi bị quản thúc. Trong tiết học lễ nghi, chỉ có đứng đúng tư thể mà cũng phải giả bộ ngất xỉu; dạy cắm hoa, từng bước từng bước phá hỏng hoa luôn; phạt các nàng thì lại không ngừng lý luận với nàng. Ngay cả Như Nhi ngoan ngoãn nhất trong miệng Tiết đại phu nhân, cũng là người có thủ đoạn thâm sâu mềm dẻo, mặt ngoài thì khiêm tốn nghe giáo, nhưng lời trong lời ngoài đều ngầm ‘cà khịa’ Minh Trăn.

Minh Trăn nằm sấp trên bàn nghỉ ngơi.

Trăng đã treo trên đầu cành liễu, các phòng đều dần dần thổi tắt nến.

Minh Trăn nhẹ tay nhẹ chân đi ra cửa phòng, bước tới phía dưới cây đại thụ trong sân, xoa xoa hai vai rồi leo lên thân cây. Mãi khi bò đến một cành cây thô to nhất mà vừa đủ cao hơn vách tường kia, sau khi nggồi vững thì chống cằm chờ Tiết Thành đi ra luyện kiếm.

Chỉ chốc lát, quả thật Tiết Thành xách theo kiếm đi ra khỏi phòng.

Minh Trăn che miệng cười, không chớp mắt mà nhìn hắn.

Lại là nàng, lại tới nữa.

Tiết Thành thở dài, động tác múa kiếm lại càng nhanh hơn, ác hơn, Minh Trăn xem tới mức hai mắt tỏa sáng.

Không hổ là Tiết tướng quân.

Bỗng nhiên có tiếng bước chân, Minh Trăn đang tựa vào cành cây thì nhìn thấy Tiết Thành đột nhiên dừng lại, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Hóa ra là Tiết đại phu nhân mang theo mấy hạ nhân đi tới.

Tiết đại phu nhân trông thấy Tiết Thành cầm kiếm bằng tay trái thì cười nhạo một tiếng.

"Sao thế, còn nghĩ mình là Tiết đại tướng quân hả?"

Tiết Thành buông kiếm, tùy tay lấy khăn lau mồ hôi, lãnh đạm nói: "Nửa đêm khuya khoắt đại phu nhân lại xông thẳng vào trong viện của một nam tử chưa có hôn phối như ta mà không thèm thông báo, nếu bị người nhìn thấy thì không tốt đâu."

Mặt Tiết đại phu nhân lạnh tanh, chỉ vào Tiết Thành dùng giọng the thé nói:

“Ngươi nghĩ ta muốn đến cái viện rách nát này của ngươi chắc?”

"Ta tới để nhắc nhở ngươi một tiếng, cô cô giáo tập trong cung đang ở Lan Viên cách vách, từ nay về sau ngươi đừng có mà nửa đêm nổi điên đi luyện kiếm, dọa tới cô cô, người khác lại tưởng Tiết gia đều là lũ thất phu* không hiểu lễ giáo!"

*:chỉ người dốt nát, tầm thường.

Tiết đại phu nhân cũng không muốn sắp xếp như vậy, khổ nỗi Lan Viên là nơi có hoàn cảnh môi trường tốt nhất, nhược điểm duy nhất chính là tên nghịch tử ở cách vách này.

Ngón tay Minh Trăn đang bấm chặt vào vỏ cây như muốn đứt gãy. Nàng hận không thể lập tức nhảy xuống mà đánh người phụ nhân đanh đá này hai cái bạt tai thay cho Tiết Thành.

"Cô cô giáo tập?" Tiết Thành chậm rãi lặp lại bốn chữ này, Minh Trăn nghe thấy mà trái tim nhảy dựng trong l*иg ngực.

“Đó chính là tâm phúc bên cạnh của Hoàng Hậu nương nương, sang năm Nhạn Nhi đã phải gả cho Thái tử nên Hoàng Hậu mới chấp nhận phái vị cô cô này tới Tiết gia.”

Tiết Thành cau mày, hơi ngẩng đầu nhìn về phía cây đại thụ bên cạnh tường viện.

Tiết phu nhân lại hùng hùng hổ hổ mà nói một thôi một hồi, nhưng Tiết Thành không thèm đáp lại, cũng không đợi bà ta nói xong hắn lau qua một lớp mồ hôi rồi xách kiếm về phòng. Tiết đại phu nhân bị chọc giận tới mức dậm chân, đứng đối diện với cửa phòng mà mắng thêm vài câu, mới mang theo hạ nhân vội vàng rời đi.

Ngày hôm sau, lại đến giờ tan học, Minh Trăn giữ lại tất cả mấy tiểu thư Tiết gia, mấy cô nương nhanh mồm nhanh mồm tranh luận gắt gao trên lớp hiện giờ đang đứng thành một hàng, thay phiên nhau bị nàng đánh lòng bàn tay. Tiết đại phu nhân ở bên cạnh cực kỳ đau lòng nên ra tiếng cầu tình, Minh Trăn cũng không để ý, chỉ ngồi trên ghế, chậm rì rì mà quạt mát. Khí nóng trong người tích tụ suốt một đêm qua cuối cùng cũng được xả ra ngoài.

Tiểu Cửu quỳ gối trước mắt Tiết Thành, đem tất cả tin tức mà hắn điều tra được hồi báo rõ ràng tỉ mỉ.

Tiết Thành nghe xong, lạnh lùng nói: “Chỉ có vậy thôi?”

“Vâng, đúng vậy, chủ tử. Thân phận của vị Minh cô cô này thật sự vô cùng trong sạch rõ ràng, không hề có vấn đề.”

“Vì sao nửa đêm nàng còn leo cây nhìn lén ta?”

Tiết Cửu yên lặng một lát rồi mới ngẩng đầu lên, sắc mặt cổ quái:

“Chẳng lẽ, nàng ái mộ chủ tử?”

“Có cái rắm!”

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง