Chương 38

Lim Ok không ngừng dùng sức chống cự. Lại bị Jisoo tát một cái tiếp theo là quần áo bị xé rách, nhân phẩm bị người khác đạp dưới chân, cô ta khóc lóc van xin.

Trong một giây nào đó, trong đầu cô ta lại nhớ đến hình ảnh Chaeyoung ngày trước, nằm trên mặt đất vặn vẹo giãy giụa trong tuyệt vọng cùng bất lực.

Mảnh vải cuối cùng trên ngực bị kéo xuống, có người đem điện thoại chĩa thẳng vào cơ thể cô ta quay hình.

Cô ta hét lớn "NÉ RA "

Mấy nữ sinh khác nằm dưới đất không ngừng quằn quại kêu cứu, bởi vì giãy giụa cả người đều chảy mùi hôi pha lẫn với nước mắt chảy ròng ròng trên mặt, nhếch nhác không chịu nổi.

Lisa lạnh lùng nhìn hết thảy một lượt, sau khi đám người kia chụp hình với quay hình xong đã đem điện thoại đưa đến tay cô, cô không nói lời nào xoay người rời đi.

Lim Ok nằm dưới đất nghẹn ngào hét lên "Lalisa Manoban! Mày đem video xóa ngay!"

Lisa rời đi mà không quay đầu lại nhìn.

Lim Ok che cơ thể lại khóc lóc hét lên "LALISA! "

Jisoo liếc cô ta một cái, cười giễu cợt "Tự làm tự chịu."

Đám bạn Lisa từng người rời khỏi tiệm net, có một số người trong bọn họ còn quay lại chế nhạo "Ngực cũng nhỏ quá rồi nha, ha ha ha......"

Nhóm nữ sinh đi theo Lim Ok bị nói trực tiếp phải ôm lấy ngực gào khóc.

Mặc dù quản lý mạng không biết cớ sự vì sao lại xảy ra như thế này, nhưng khi nhìn thấy bộ ngực trắng nõn bại lộ trước mắt, anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm, còn so sánh xem của ai đẹp hơn.

Đám nữ sinh kia cảm thấy nhục nhã, vừa khóc vừa mặc lại quần áo, sau đó che mặt khóc lóc bỏ chạy.

Lisa vừa đi ra liền cảm thấy đầu vô cùng đau nhứt, cô dừng lại dựa vào tấm biển quảng cáo gần đó, tiếp theo là lấy điện thoại đang rung từ trong túi ra xem.

Là ba mẹ cô.

Mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Còn có một cuộc gọi nhỡ từ bà nội.

Cô gọi nói chuyện điện thoại cùng bà, báo bình an nói rằng mình sẽ về ngay, sau đó cúp máy.

Sắp tới giờ tan học, cô đứng ở ngã tư đường nhìn về hướng trường học. Bây giờ là tiết thứ tư nên Chaeyoung vẫn chưa tan học.

"Lisa, cậu sẽ không phải muốn đến trường chứ?" Jisoo xuống xe hơi, đi đến đứng cạnh cô.

Lisa không nói chuyện, ngồi vào ghế sau xe, đầu đau kinh khủng cô đỡ đầu dựa vào lưng ghế "Shhh" một tiếng, hỏi Jisoo "Bên kia tình hình của Chaebol Cẩu sao rồi?"

"Xương sụn bị vỡ, chắc sẽ phải nằm viện một hai tháng." Jisoo nói xong, nhìn cô một cái "Lisa, cậu suýt chút nữa là gϊếŧ chết thằng đó, gϊếŧ người là ngồi tù đó."

Lisa ấn ấn ngón tay trên huyệt thái dương, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lisa có một đôi mắt to, long lanh như luôn có nước ở đó khóe mắt sâu thẳm, làm cho đường nét trên khuôn mặt thêm phần thâm thúy, tuy bị quấn băng gạc nhưng trên mặt vẫn lộ ra một chút ưu nhã quyến rũ.

"Jisoo, do cậu chưa gặp được người mình thích...Nếu cậu gặp được, cậu chắc chắn sẽ nguyện chết vì người ấy."

Jisoo không nói gì, chỉ yên lặng nghĩ thầm trong lòng, vậy thì đừng gặp nhau là cách tốt nhất.

Lisa trở lại bệnh viện, từ xa đã nhìn thấy ba mẹ đang đứng ở cửa phòng bệnh.

Còn chưa đi vào, đã bị Chitthip tát một cái "Con chạy đi đâu! Con biết chúng ta đã lo lắng cho con nhiều lắm không?! Gọi điện cho con cũng không thèm trả lời, tìm hỏi bác sĩ và y tá tất cả đều nói không biết! Con rốt cuộc đã đi đâu vậy! Con muốn làm chúng ta lo lắng đến chết sao?!"

Bà vừa nói vừa khóc "Trước kia con rất ngoan mà, tại sao đột nhiên lại trở nên như thế này! Hả?! Trốn học đánh nhau mỗi ngày, thành tích trước kia của con rất tốt mà! Vì cái gì hả? Vì cái gì mà con lại trở nên như thế này?!"

"Bà đừng mẹ nó nói về trước kia!" Lisa đột nhiên đẩy bà ra "Trước kia trước kia! Trước kia chúng ta là một gia đình! Bây giờ chúng ta phải sao? Các người ai lo phận người nấy, cảm giác tôi thế nào! Các người lo lắng sao? Giả tạo mãi không cảm thấy mệt à? Tôi thì nhìn các người đến mệt rồi!"

Toàn bộ người ở sảnh trước phòng bệnh như chết lặng.

Lisa đẩy Chitthip ra lập tức đi vào phòng bệnh, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Marco định đi vào, nhưng thấy Chitthip đang ngồi dưới đất, che mặt khóc nức nỡ.

Bà nội đi tới an ủi, chỉ là Chitthip bà không ngừng khóc, Marco cầm khăn giấy đưa qua "Được rồi, con đã trở về, đừng khóc."

Ông đã tìm cảnh sát hỏi qua tình hình, thì biết được con gái ông cùng bọn con trai ở trường Kỹ Thuật đánh nhau, hơn nữa lúc kiểm tra hồ sơ, còn biết được hai bên đánh nhau ít nhất mỗi tháng một lần.

Ông đang muốn tìm đám học sinh trường Kỹ Thuật để tính sổ, thì nghe cảnh sát nói rằng người đại ca của trường Kỹ Thuật suýt bị Lisa bóp cổ đến chết, bị vỡ xương sụn ít nhất phải nằm trong viện một hai tháng.

Ông không hiểu tại sao Lisa lại trở nên như vậy, ông chỉ biết rằng kể từ khi ly hôn với vợ, tính cách của đứa nhỏ này đã thay đổi rất nhiều.

"Tôi vào tâm sự với nó một chút." Marco vỗ vai Chitthip "Bà về trước đi."

Chitthip Brueschweiler lau nước mắt, mắt nhìn một lượt hành lang, có không ít người nhìn về phía bọn họ chê cười, bà gật gật đầu xách túi rời đi.

Ngay khi Marco vừa mở cửa phòng ra, thì nghe được Lisa hét lên "Cút ngay!"

"Lisa!" Marco tức giận, đang muốn dạy dỗ cô, liền nghe cô lên án "Độc thân? Ông sao lại còn mặt mũi nói rằng mình độc thân? Lúc ông ở trước cửa nhà ôm vợ của người khác quấn quýt nhau, ông không sợ người ta ghê tởm sao?"

"Ông muốn tôi sau khi tốt nghiệp xong đi theo ông học tập, thế học cái gì? Học theo ông nɠɵạı ŧìиɧ sao? Hay học theo ông mèo mỡ với vợ của người khác."

Ánh mắt cô mỉa mai, nhìn ba mình giống như nhìn kẻ thù.

"Hai người các người, đều làm tôi ghê tởm!"

Sau kỳ thi tuyển sinh trung học, Lisa đã gặp phải cú sốc đầu tiên trong đời khiến tính cách cô gần như thay đổi hoàn toàn, cú sốc đó là từ ba mẹ của cô.

Một người nɠɵạı ŧìиɧ bị cô phát hiện được.

Tiếp theo là một tờ đơn li hôn không rõ ràng được luật sư gửi đến, bị cô thấy trong thông báo điện thoại.

Băng tan núi sụp cũng không đủ diễn tả tâm trạng cô ngay lúc đó.

Từ trước đến nay, cô luôn cảm thấy gia đình mình hạnh phúc, trọn vẹn, nhưng không ngờ dưới lớp vỏ bọc của hạnh phúc nó lại dơ bẩn xấu xí nhường nào.

Lisa nằm nghiêng người, nhắm mắt lại "Ông cút đi, về sau đừng tới tìm tôi nữa, tôi đã có bà nội, không cần ông!"

Marco tức đến đỏ mặt, chỉ vào cô nói "Được! Mày không cần tao, về sau nếu cần tiền cũng đừng có hỏi xin tao!"

Ông đóng cửa bước ra ngoài.

Lisa nằm đó, cửa lại bị mở ra.

Cô giận bừng bừng, rống lớn "Tôi mẹ nó không phải nói ông cút sao!"

Âm thanh phía sau dừng lại.

Lisa tức giận quay đầu, lại nhìn thấy Chaeyoung đang nắm chặt gậy dẫn đường đứng trước cửa. Nàng dường như bị dọa sợ, cả người bất động tại chổ không dám nhúc nhích.

"Em lại đây." Cơn giận của Lisa khi thấy nàng đã tan đi một nửa, vì tiếng quát vừa rồi làm cho đầu cô lại đau hơn, hai tay đặt lên thái dương đôi mắt đen như mực nhìn chằm chằm vào nàng.

Chaeyoung mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trắng, bộ đồng phục học sinh to diện lên người nàng, làm vóc dáng Chaeyoung nhỏ nhắn đến không ngờ.

Nàng nắm chặt gậy dẫn đường cẩn thận đi về phía trước vài bước, Lisa thấy nàng đi quá chậm. Nhịn không được bước xuống giường sải bước lớn đi tới chỗ nàng.

"Cho chị ôm một cái nào." Cô vừa nói vừa duỗi tay ôm lấy nàng.

Chaeyoung không nhúc nhích, hô hấp đều là mùi hương trên người cô, có chút mồ hôi.

Cũng không khó ngửi.

"Miệng vết thương còn đau không?" Nàng không nhìn thấy chỗ cô bị thương, chỉ biết lúc đó cô đã chảy rất nhiều máu.

"Không đau." Lisa cao ngang ngửa với Chaeyoung, khi ôm đầu lại dúi vào cổ nàng, hơi thở của cô đều phả trên da thịt của Chaeyoung "Vừa rồi đã dọa đến em?"

Chaeyoung cắn môi nhẹ nhàng lắc đầu.

Nàng không biết chuyện gì xảy ra, chỉ nhẹ giọng nói "Chị đừng nóng giận."

"Được." Lisa trầm giọng nói, lửa giận vẫn còn vương trong l*иg ngực, tim cô đập nhanh dữ dội, lúc ôm Chaeyoung mới bình tĩnh lại "Không phải nói cuối tuần mới đến sao?"

Chaeyoung im lặng.

Cô cố ý thở vào bên tai nàng "Nhớ chị rồi hả?"

Lỗ tai Chaeyoung đỏ bừng, khẽ cắn môi dưới, giọng nói rất nhỏ "Ừm."