Chuyện kẹt xe ở đường cao tốc là chuyện thường tình, cũng là chuyện kinh khủng nhất. Tiền thu không được, đồ thì chất đống, xe thì nhích từng chút một, lại chẳng có cách nào đổi tuyến hay quay đầu. Có khi muốn đi WC cũng chẳng được. Tôi nhớ có một lần kẹt xe vô cùng kinh khủng, từ Tương Thành đến Nhuận Thành, vốn chặng đường chỉ tốn nửa giờ để đi, lại phải mất tới sáu tiếng mới đến được nơi. Theo chặng đường đó, đi được một đoạn tôi bỗng muốn đi WC, khổ nổi chả có cách nào, đến tận mấy tiếng sau mới có thể “giải phóng” được. Lúc đó tôi mới hiểu cái cảm giác “nghẹn nướ© ŧıểυ cũng có thể hại chết người”, quả thật vô cùng thống khổ. Nhưng hiện tại ngàn vạn lần đừng xảy ra chuyện này, một khi kẹt xe thì sẽ chẳng có đường nào quay về Tương Thành kịp giờ.
Vương Ngọc cầm lái, không ngừng ngó nghiêng tình hình bên ngoài. Phía trước mênh mông toàn xe là xe, phía sau bọn tôi cũng toàn là xe. Tôi hít sâu một hơi, tình hình này muốn quay đầu xe hay đổi tuyến là điều không thể.
Tôi nhảy khỏi xe, đi về phía trước một đoạn, muốn nhìn xem là có vấn đề gì. Hỏi thử vài tài xế, họ đều lắc đầu không biết. Lại đi nhanh về phía trước cả đoạn dài, mới có thể thấy được mái trần của trạm thu, lại hỏi tài xế xung quanh mới biết được, hóa ra là đường cao tốc hạn chế lối đi, phải tu sửa lại mới có thể mở thông đường. Lại có người nói phía trước xảy ra tai nạn, cảnh sát giao thông đang xử lý. Tóm lại là mọi người cũng chẳng rõ, vô cùng xôn xao. Nhưng mà chắc chắn trong khoảng thời gian ngắn thì khó mà thông xe. Phía trước phía sau, cả hàng xe cũng phải dài đến mấy km, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.
Quay lại xe, mặt tôi có vẻ vô cùng u sầu. Nói sơ qua tình hình kẹt xe cho Vương Ngọc nghe, anh ta liền bảo chắc hai ba giờ cũng khó thông xe như cũ.
Chỉ là thời gian không đợi người, nếu không kịp quay về thì chị sẽ chẳng cứu được! Tâm trạng của tôi như kiến bò trên chảo nóng, vô cùng vội vàng hướng về cửa sổ xe, không ngừng trông ngóng. Lâu lâu lại phải hỏi tài xế xung quanh.
“Hiểu Vũ, nơi này có sóng điện thoại, cậu có muốn gọi cho bệnh viện không? Hỏi thăm một chút?” Vương Ngọc nhìn tôi có vẻ sốt ruột, cũng ráng nghĩ chút biện pháp.
Đúng rồi! Lời này như tạt nước cho tôi tỉnh, tôi lập tức cầm điện thoại gọi cho lão Hà, hỏi thử về tình hình của chị gái.
Rất nhanh, di động đã có thể nối máy, bên kia điện thoại là giọng ồm ồm của lão Hà “Hiểu Vũ đó hả? Mấy ngày nay các cậu đi đâu mà không liên lạc được thế? Tôi sắp gấp chết rồi!”
“Chuyện dài lắm, nhất thời không thể nói rõ, chị gái tôi thế nào?”
“Tôi theo lời cậu gọi cho Lý Tiểu Lộ, nhưng mà gọi hoài không được. Mấy hôm trước câu ta lại xuất hiện, muốn tôi nhắc nhở cậu về kỳ hạn, sau đó liền bỏ đi. Sau đó tôi không ngừng gọi cho cậu nhưng không được, mà đi tìm khắp nơi cũng chẳng thấy. Mấy đứa nhóc các cậu đang làm cái quái gì vậy?”
Xem ra Lý Tiểu Hào lại đi tới bệnh viện, nhưng không thể để lộ thân phận của mình nên mới giả dạng làm Lý Tiểu Lộ. Tôi lòng nóng như lửa, lại nhìn đến mấy trăm chiếc xe đang kẹt tại cửa trạm, lòng vừa hoang mang vừa chẳng nghĩ được cách nào. Giờ mà có chiếc trực thăng hay gì đó có thể thoát khỏi đây, thì bao tiền tôi cũng trả để đi lên.
“Hiểu Vũ, đưa điện thoại sang đây, tôi cùng lão Hà nói vài câu.”
Tôi bật loa, đưa điện thoại sang cho Vương Ngọc, điệu bộ anh ta bình tĩnh hơn tôi nhiều.
“Uầy, sĩ quan Hà, hiện tại chút tôi gặp chút rắc rối, giờ phải đậu lại trên đường cao tốc trên đường quay về Tương Thành, hiện tại kẹt xe rất lớn. Chú có cách nào thông xe không? Để chúng tôi quay về trong vòng năm giờ?...Ừm… Ừm… tôi hiểu...”
Sau khi cúp điện thoại, Vương Ngọc vội vàng mở cửa xe, đi thẳng về sau cốp xe.