Chương 52: Nóng lòng về nhà

Làn khói mỏng nhẹ nhàng bay một lúc, Hoa Cô lấy ra một chiếc bình nhỏ từ trong túi, cung kính đưa cho bà bà. Bà đem miệng bình trích ngắm ngay lọ sứ ban đầu, một dòng chất lỏng màu đen nồng nặc một cổ hương vị kỳ lạ chậm rãi chảy ra, rót vào lọ sứ.

Cuối cùng, bà bà đem chiếc bình ấy gói lại cẩn thận sau đó đưa cho tôi, nói: “Làn khói ấy có thể trấn trụ cổ độc, trong vòng bảy giờ nhanh chóng cho cô ta uống hết nước trong lọ ấy. Ta cho anh ba ngày để lo cho xong chuyện của chị gái mình, sau đó nhanh quay lại đây. Chuyện đã hứa, chớ có quên.”

Tôi nhận lấy lọ sứ, vô cùng biết ơn bà bà. Chỉ là không biết bà ấy muốn tôi làm chuyện gì. Vốn định cẩn thận hỏi một chút, nhưng ngẫm lại thời gian hiện tại vô cùng ít, chuyện quan trọng vẫn là nhanh quay về để cứu chị. Từ đây đến Tương Thành, lái xe cũng phải tám tiếng, mà hiện tại thời gian lại chỉ có bảy tiếng, phải cố hết sức, nhanh chóng quay về.

Trưởng thôn đã sớm gọi người đem xe đưa đến cửa, hành lý, đò đạc của chúng tôi cũng đã thu xếp gọn gàng đặt trên mặt đất. Vừa ra cửa chính của cổng, tôi cùng Vương Ngọc tức tốc lên xe đề máy, vừa mừng vừa lo mà nhanh chóng quay về.

Dọc đường đi, chỉ có cảnh mà chẳng thấy bóng người. Bọn tôi lúc đến cũng chẳng có tâm trí để nhìn cảnh đẹp, ngược lại đường về lại có thể thả lòng đôi chút. Tôi nghĩ đến bà bà, lại nhớ đến chị mình. Mà Vương Ngọc có lẽ nhớ Hoa Cô, trông như có chút vẻ vì ly biệt mà âu sầu.

Tôi vỗ vỗ bờ vai của anh ấy, trấn an nói: “Đừng quá bận tâm, ba ngày chúng ta sẽ quay lại. Khoảng thời gian ấy cũng chẳng lâu đâu.”

Vương Ngọc gật gật đầu, không nói lời nào mà chỉ nhìn cảnh vật hai bên đường, trông vẫn còn vẻ âu sầu.

Tiếng xe nổ ầm ầm, phía sau phủ đầy làn khói đen từ động cơ xe. Vương Ngọc cầm khăn lau, đem kính xe lau cho sạch, lại tốn thời gian dội rửa, cọ sạch, vệ sinh cho kính xe.

Nói lời chào với tào xế, chúng tôi nhanh chống đổi sang xe của mình. Lần này vẫn là vương Ngọc lái xe, một đường chạy thẳng về Tương Thành, chẳng chút chần chừ.

Đường trở về lại hơi khó đi, phải dùng bộ hướng dẫn của xe thì mới dễ dàng phân biệt phương hướng, sau đó lại phải luồn lách qua những cung đường quanh co khúc khuỷu của con đường quốc lộ được xây theo vách núi.

Vương Ngọc chỉ chăm chăm lái xe, chẳng nói lời nào, tôi biết lòng anh ta còn ở thôn nọ. Vì thế mà tôi cố ý gợi chuyện: “Anh cảm thấy Hoa Cô lớn lên giống ai?”

“Hoa Cô?” Vương Ngọc tò mò hỏi: “Cậu bảo giống ai cơ? Tôi thấy có giống thiên kim nhà nào hay người mẫu điện ảnh đâu?”

Có vài đề tài, thì chỉ cần gợi một chút thôi, nó vẫn mãi là những đề tài bất hủ. Tôi cười trộm, lại nói: “Ta thấy cô ấy có vẻ giống chị thuở trẻ đó.”

“Thôi, tôi chẳng để ý đâu!” Vương Ngọc cười cười “Chị cậu thì tôi không dám bình luận đến đâu, nhưng mà Hoa Cô thì lại có nét riêng đấy. Tôi nghĩ đến cô ấy mà toàn thấy phong cách riêng ấy thôi.”

“Ài” Tôi thở dài “Nhân sinh nếu có thể trở lại thuở ban đầu thì chị lúc còn trẻ cũng đơn thuần như Hoa Cô vậy. Từ sau khi cha mẹ lần lượt rời đi, cái sự đơn thuần ngây ngô cũng chẳng còn nữa.”

“Cũng không thể nói như vậy, con người ta đều phải lớn lên. Đi nhiều thì mới hiểu nhiều, ai rồi đến cái tuổi ba mươi, bốn mươi thì ai còn đơn thuần nữa? Cậu cũng không cần phải áy náy, tuổi trẻ ai mà không có vài chuyện thương tâm?”

“Ha ha, đúng là nghe lời thư sinh, đỡ hẳn mười năm đọc sách!” Bởi thế người ta mới nói gần mực thì đen, gần đèn thì rạng, đạo lý của người xưa thì chẳng sai bao giờ. Mới ở cùng Vương Ngọc vài ngày, tôi cũng học thêm được tý văn thơ.

Trong lúc vẫn còn đôi câu chuyện phiếm, phía trước xuất hiện một những chiếc xe chạy chầm chậm. Từng chiếc từng chiếc xe nối nhau tại cửa thu phí của cao tốc, hơn nửa ngày chẳng thấy di chuyển chút này. Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng, không lẽ là kẹt xe rồi?