Chương 2: Có Chạy Đằng Trời

Gian phòng này là phòng chuyên dụng của cậu chủ Kinh, tính bảo mật cực kỳ cao, thủy tinh đặc chế kèm theo đó là rèm cửa số đặc chế có hiệu quả che nắng tốt, những tia sáng ở ngoài không chiếu vào được.

Không biết ngoài cửa sổ bây giờ là thời gian nào, trong phòng tối tăm, không thấy rõ dáng người, chỉ mơ hồ nhìn thấy bóng người.

Thị lực của cậu Kinh được huấn luyện vượt qua người thường, mặc dù thấy không rõ lắm, nhưng so với người thường năng lực phân biệt mạnh hơn rất nhiều

Thừa lúc Cố Khuynh Thành lục lọi tìm đồ, Kinh Lan Thần từ trên đồng hồ ở cổ tay trái lấy ra một thiết bị định vị!

Ngón tay của anh khẽ động, thiết bị định vị nhỏ gần như thẳng tắp chuẩn xác rơi vào túi xách Cố Khuynh Thành chưa kịp xách đi.

Động tác gọn gàng, vừa nhanh vừa chuẩn, không một tiếng động.

Cố Khuynh Thành hoàn toàn không để ý nên không biết gì cả!

Chưa ý thức được nguy hiểm, cô Cố thu dọn xong xui liền xoay người rời đi, lúc đi tới cửa còn quay lưng giơ tay về phía anh: "Còng tay anh cứ từ từ tháo, đừng gấp, chúc anh nhiều may mắn! Tạm biệt, không, không bao giờ gặp lại."

Lúc này, có vẻ như cô đang rất đắc ý khiến người ta tức chết, thậm chí còn kiêu ngạo!

Không sai, là kiêu ngạo!

Dù ở trong căn phòng tối, Kinh Lan Thần vẫn thấy rõ cô đắc ý và kiêu ngạo.

Anh giật còng tay trên cổ tay, cười khẽ một tiếng.

Chắc bây giờ cô cho là anh đã hết cách?

Rất giỏi!

Cô nghĩ cô sẽ không rơi vào tay anh?

Quá ngây thơ!

Nếu anh để cho cô chạy trốn, anh không phải là Kinh Lan Thần nữa rồi!

Ánh mắt Kinh Lan Thần đảo qua túi xách trong tay cô.

Anh một chút cũng không vội, anh đã ném thiết bị định vị vào trong túi xách bên cạnh cô, tin rằng chẳng mấy chốc gặp lại thôi!

Yên tâm, sẽ rất nhanh!

Lát nữa gặp nhau thật mong cô có thể phách lối giống như lúc này!

Cố Khuynh Thành không dám trì hoãn, nhanh chóng rời khỏi phòng, đi thẳng đến tháng máy số năm gần đó.

Cô biết rõ người đàn ông kia không đơn giản, nhất định phải mau rời khỏi.

Nhưng Cố Khuynh Thành đã đánh giá thấp năng lực cậu Kinh rồi!

Trong phòng, cậu Kinh nửa ngồi, cơ thể khẽ tựa vào đầu giường, tay bị móc ở trên đầu giường, chăn mỏng hỗn độn miễn cưỡng che phần eo, trên giường là một đống lộn xộn.

Cậu chủ Kinh bình chân như vại, an nhàn tự nhiên, phong thái nho nhã không hề giảm đi.

Thiết bị định vị đã mở, anh nhìn thoáng qua điểm đỏ di chuyển trên đồng hồ đeo tay, nắm chính xác vị trí của cô.

Anh thấy cô đi vào thang máy số năm xuống dưới, khóe môi anh nhếch lên, ánh mắt lạnh lùng giống như lộ ra một chút ý cười, nhưng lại khiến cho người ta run sợ.

Cố Khuynh Thành cho rằng dùng còng tay có thể giữ cậu chủ Kinh lại, hạn chế hành động của cậu chủ Kinh, nhưng không có tác dụng gì.

Cậu chủ Kinh dùng đồng hồ đeo tay đặc chế bấm một số điện thoại: "Cản người trong tháng máy số năm."

Một cú điện thoại, một mệnh lệnh, không đến hai giây.

Bắt người với tốc độ nhanh nhất, cậu chủ Kinh tuyệt đối sẽ không dây dưa dài dòng tốn thời gian.

Anh không có ý định để cô trốn quá lâu.

Từ trước đến giờ phong cách của cậu chủ Kinh đều là đơn giản mà thô bạo.

Nhưng lúc này còng tay trên tay anh cần phải giải quyết, anh muốn nhanh tóm lấy cô.

Kinh Lan Thần lập tức bấm một số điện thoại: "Tần Cửu, đến phòng tôi."

Lại nói chuyện đơn giản, nhưng một cú điện thoại như vậy của cậu Kinh, mặc kệ đang ở tình huống nào, trong vòng 24h có lệnh, Tần Cửu phải xuất hiện trước mặt trong vòng một phút.

Kinh Lan Thần nhìn điểm đỏ di động trên đồng hồ đeo tay, cười khẽ một tiếng, nửa ngày rồi mà cô vẫn chưa ra khỏi thang máy số năm!

Anh không ngại để cô trốn luôn trong thang máy!

Lúc này Cố Ngũ đang ở ngoài thang máy số năm đợi để bắt ba ba trong rọ, anh cũng sẽ nhanh chóng chạy xuống.

Cô, có chạy đằng trời!

Muốn chạy trốn? Quá ngây thơ!

Ngủ với anh, giam anh ở trên giường, mà còn dám trốn?

Yên tâm, đến lúc đó từng khoản nợ anh sẽ tính toán với cô!