Chương 4: Dạy viết chữ

Chương 4: Dạy viết chữ

Tô Nhụy không được tự nhiên dịch sang bên cạnh, trong lòng Trương Trường Quân cười thầm, càng đến gần hơn.

“Đang luyện chữ à, viết khá tốt, chỉ là nếu như chỗ này vận dụng lực ở ngòi bút sẽ đẹp hơn đấy.”

Bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ non mềm vô tội, đầu của người đàn ông gần như đặt lên bờ vai thiếu nữ, bàn tay ấm áp bao bọc lấy tay của thiếu nữ, bắt đầu ở trên giấy phác thảo, miêu tả.

Đầu óc thiếu nữ có chút trống rỗng, ngơ ngác, mặc cho người đàn ông nắm lấy tay mình phác họa.

Cô không để ý đến tay trái người đàn ông đã lặng lẽ leo lên eo của mình, một tay người đàn ông vịn lấy eo nhỏ của thiếu nữ, một tay nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.

“Chuyên tâm…”

Hơi thở nóng hổi của người đàn ông quẩn quanh bên tai, cả người thiếu nữ chấn động, tay nhỏ bị nắm chặt kia có chút run lên.

Trương Trường Quân nhìn lỗ tai thiếu nữ dần dần đỏ lên, hắn khẽ cười một tiếng.

Bờ môi cố ý hay vô tình ngậm một chút lỗ tai phấn hồng đáng yêu của cô gái.

Tay trái đặt ở eo thiếu nữ nhẹ nhàng mang trớn, thời gian lâu dần chậm rãi đi lên đến gò núi nhỏ hơi hở ra.

Thiếu nữ càng thêm run sợ, không tự chủ tránh ra một chút.

“Chú à…”

“Bảo bối Nhụy Nhụy… Học theo chữ mà chú dạy cho cháu.”

Trương Trường Quân buông tay ra ngồi thẳng lên, giọng điệu cực kỳ bình thường, giống như chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Dưới ánh nhìn soi mói của Trương Trường Quân, Tô Nhụy miễn cưỡng viết một tờ luyện chữ, cô luôn cảm thấy chú Trương có gì đó là lạ, hắn còn học theo mẹ gọi cô là bảo bối Nhụy Nhụy, có lẽ chú Trương yêu ai yêu cả đường đi, Tô Nhụy nghĩ như thế cũng cảm thấy không vấn đề gì.

Một lát sau Tống Nguyệt Trân gọi video cho con gái, biết được hai cha con ở nhà đều ổn bèn cúp máy để cho con gái nghỉ ngơi sớm.

Đồng hồ sinh học của Tô Nhụy cực kỳ chuẩn, đúng 10 giờ tối lên giường ngủ, chất ngủ giấc ngủ của cô rất tốt, phần lớn dưới tình huống đều là ngủ thẳng một mạch đến hừng đông.

Lúc Trương Trường Quân rửa mặt xong, Tô Nhụy đã đi ngủ, hắn mở cửa phòng Tô Nhụy ra, rón rén đi vào.

Hai năm ở chung, đối với Tô Nhụy, Trương Trường Quân đã hiểu rất rõ, hắn biết cô nhóc này ngủ say như chết, nếu không phải vậy, hắn đâu dám đường hoàng đi vào phòng cô.

Đèn trong phòng cô không bật, ánh trăng xuyên qua cửa sổ lẳng lặng chiếu lên giường.