Chương 3: Không chỉ phần dưới của anh dài, mà lưỡi cũng dài.

Nhìn thấy vẻ mặt không nói nên lời của anh, Trì Hiểu Mạn không chút khách sáo cười lên: “Đùa cậu thôi chứ mình không có say.”

Cô đứng lên: “Về nhà thôi!”

Còn chưa kịp nói dứt lời, cô đã suýt ngã tại chỗ!

Kiều Ninh kịp thời ôm chầm lấy cô: “Trời ơi cái con sâu rượu này, cậu ngồi đây đi, mình đi mua hộp kẹo sữa bò về cho cậu giải rượu!”

Chờ Kiều Ninh xách túi nilon đi ra từ cửa hàng tiện lợi, từ xa anh đã nhìn thấy Trì Hiểu Mạn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ như một học sinh tiểu học.

Anh thở phào nhẹ nhõm, mãi khi đến gần, mới nhận ra chai bia còn lại hơn phân nửa giờ đã cạn hết, cái chai nhỏ giọt quay tròn trên mặt đất.

Kiều Ninh: …

Trì Hiểu Mạn mím môi, cười thẹn thùng: “Không được lãng phí!”

Nói xong, lại ngã xuống bàn.

Kiều Ninh đỡ trán thống khổ ngồi xổm trên mặt đất: “Chị ơi, tha cho em đi!”

Anh cam chịu ôm lấy eo Trì Hiểu Mạn, đỡ lấy thân thể cô, đi về phía khách sạn gần nhất.

Nhưng mà chưa đi được hai bước, hai cô gái nhỏ từ đâu chạy tới chặn đường hai người lại.

“Anh gì ơi, hai người có phải là một đôi không?”

Khuôn mặt Kiều Ninh lập tức đanh lại: “Tất nhiên là không phải rồi.”

“Có thể thêm WeChat không? Chúng ta cũng đến từ một trường đại học gần đây!”

“Không được!”

Trì Hiểu Mạn đột nhiên ngẩng đầu lên, vô cùng lỗ mãng: “Không cho! Tránh ra đi!”

Hai cô gái nhục quá không nén được giận: “Cô, các người không phải một đôi mà!”

“Không thấy cậu ấy đang hầu hạ tôi à? Mấy người cứ rình mò ở góc tường thế này sao? Không phải một đôi thì làm sao, muốn ngăn cản không chúng tôi quan hệ sao? Đêm nào chúng tôi cũng ngủ với nhau đó cô biết không hả.”

Hai cô gái nghe vậy thì giống như gặp quỷ cùng nhau rời đi.

Kiều Ninh: “Ôi, không phải, tôi không phải là một người đàn ông dễ dãi như vậy, nghe tôi giải thích đã.”

Bây giờ anh rất đau đầu.

Người khởi xướng Trì Hiểu Mạn nôn khan hai lần, trừng mắt nhìn Kiều Ninh: “Sao nào? Nhóc con? Cậu có gì không hài lòng à? Mình thì rất hài lòng đấy.”

Mặc dù Trì Hiểu Mạn đang say khướt, mắt nhìn về phía cây cổ thụ lệch tán bên đường, Kiều Ninh cũng không dám gật đầu.

“Cậu có thể hôn mình một cái để xoa dịu tổn thương tinh thần của mình không.”

“Thế càng tốt! Được thôi.” Trì Hiều Mạn rất dễ nói chuyện, lập tức cho Kiều Ninh một nụ hôn kiểu Pháp nóng bỏng nồng nhiệt.

Cả người Kiều Ninh choáng váng: “Ưm ưm”

Sau khi tách ra, anh ta mở to mắt, miệng anh nồng nặc mùi rượu: “Ôi, Trì Hiểu Mạn, cậu…”