Chuyển ngữ: Team Sunshine Lâm Trận Trận khen anh xong liền đi lướt qua anh, bước vào phòng tắm.
Chốc lát thôi, tiếng nước chảy đã truyền ra từ trong phòng tắm, Cố Sơn Phong nhìn chằm chằm về phía phòng tắm, thả hồn suy tư.
Cho đến khi tiếng nước dừng lại, anh mới đến gõ cửa.
“Sao thế?” Lâm Trận Trận tắt máy sấy, mở cửa ra.
“Em đưa váy em thay ra rồi cho anh, anh mang đi giặt ủi trong khách sạn, ngày mai em có thể mặc đồ sạch.”
Đây là lần đầu tiên Cố Sơn Phong nhìn thấy gương mặt sau khi tẩy trang của cô, gương mặt nhỏ nhắn sách sẽ mất đi vẻ quyến rũ kiêu kỳ nhưng lại thêm phần ngây thơ đáng yêu, dù vậy vẫn đủ để hấp dẫn ánh mắt anh hệt như lần đầu gặp gỡ.
Lâm Trận Trận đưa váy đã thay ra cho anh, cô mỉm cười cười ngọt ngào, “Cảm ơn anh.”
Nụ cười của cô khiến cho Cố Sơn Phong xém chút nữa không giữ được bình tĩnh, thêm vào đó cô lại đang mặc quần áo của anh, người đàn ông nào có thể kháng lại sức hấp dẫn nhường này!
Cố Sơn Phong đem quần áo đến phòng giặt ủi của khách sạn, lúc trở lại thì phòng tắm đã tắt đèn, chỉ còn một chiếc đèn nhỏ ở phòng khách, cửa phòng ngủ mở ra, bên trong có ánh sáng.
Anh đi vào phòng ngủ, thấy Lâm Trận Trận khoanh chân ngồi trên giường cầm điện thoại đang nhắn tin.
“Anh về rồi!” Lâm Trận Trận nghe thấy tiếng bước chân liền tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Sơn Phong đi đến cạnh giường, ngồi xuống, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng cô, theo thói quen vẫn đặt hết sự chú ý lên động tác cuối cùng của cô.
Lâm Trận Trận thấy anh nhìn chằm chằm vào điện thoại cô đặt ở đầu giường, cô nghĩ là anh muốn hỏi cô vừa nói chuyện với ai, chủ động giải thích một câu: “Em vừa báo tin cho bạn, sợ các bạn lo lắng cho mình.”
“Ừm”, Cố Sơn Phong gật đầu một cách máy móc.
Đối diện với tình cảnh trai đơn gái chiếc trong khách sạn, lại còn là vào nửa đêm nửa hôm thế này, cái anh quan tâm nào phải điện thoại, mà là những việc có thể diễn ra tiếp theo.
Trước ngày hôm nay khi chưa gặp được cô, anh đã nghĩ nếu cô đến thì anh nên làm gì, nhưng sự thật là đến bước này rồi, anh lại do dự.
Cố Sơn phong không ngờ đến mình và cô sẽ như thế này, tốt hơn dự tính trong lòng anh gấp trăm lần!
Anh từng nghĩ rằng, có lẽ vẻ ngoài của cô không quá đẹp, nhưng tình cảm và sự hợp rơ trong game của họ khiến anh có hảo cảm với cô, bất kể có ra sao đi nữa. Nếu như có thể, anh cũng muốn biến hảo cảm trở thành tình cảm thực sự.
Nhưng sau khi gặp được cô, anh thật sự rất vui mừng. Cô còn hoàn hảo hơn trong tưởng tượng của anh, tính tình cũng tốt, khi cười càng khiến anh mê mẩn đến nỗi có thể cho cô mọi thứ.
Chính vì cô như vậy đã khiến cho anh do dự, anh không đành lòng, không muốn để cho hình tượng của mình trong lòng cô trở nên tùy tiện như thế, không muốn để cô tưởng rằng bản thân là kẻ háo sắc.
“Muộn rồi, ngủ đi!”
Lâm Trận Trận cũng không biết trong lòng của anh đang suy nghĩ điều gì, thấy anh đang sững người, liền chủ động mở lời, phá vỡ sự im lặng.
Cô vén chăn lên chui vào, để lại một bên giường, ra hiệu cho anh “Anh có thể ngủ bên phải chứ?”
“Ừ.” Cố Sơn Phong lại gật đầu, âm thầm tự động viên bản thân, sau đó cởi giày leo lên giường, nằm bên cạnh cô.
Lâm Trận Trận nhìn thấy anh nằm xuống, sau đó đưa tay tắt đèn ngủ bên phía mình, nhưng Cố Sơn Phong lại không nhúc nhích gì, anh cứ nhìn chằm chằm trần nhà, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
“Cố Sơn Phong”, hai người im lặng một lúc lâu, Lâm Trận Trận đột ngột lên tiếng “Vì sao anh lại bỗng. dưng muốn họp mặt với mọi người vậy?”
Cô rất tò mò, tất cả thành viên trong nhóm chat này đều là bạn qua mạng với nhau, hơn hai năm nay mọi người đều ăn ý không nhắc đến việc gặp mặt, sao bây giờ anh lại đột ngột muốn phá vỡ sự ăn ý này?
“Bởi vì anh muốn gặp em.”