Chương 21.3: Ở nơi công cộng gửi tin nhắn xấu hổ cho anh

CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE

Bắt đầu từ giây phút bước vào phòng học thuật, ánh mắt Cố Sơn Phong vẫn luôn chú ý đến Lâm Trận Trận. Anh thấy cô lấy cuốn sổ che lại mặt mình, cũng nhận ra lúc sau có vẻ cô trở nên hơi lo lắng.

Anh không biết cô có chuyện gì, lại nhìn cô lần nữa, anh chỉ muốn kết thúc buổi chia sẻ này sớm một chút rồi nói chuyện rõ ràng với cô.

Nghĩ như vậy, Cố Sơn Phong lại tăng tốc độ diễn thuyết: “Tiếp theo chúng ta cùng nhau chia sẻ về những điều kiện để chọn tranh của phòng triển lãm..”

Cơ hội đến rồi!

Cuối cùng Lâm Trận Trận cũng đợi được đến lúc anh nói về đề tài tiếp theo, chia sẻ về chủ đề thảo luận mới thì phải quay đầu nhìn PPT trên tường, tranh thủ thời gian cô liền nhấn vào nút gửi!

Trên bệ giảng, màn hình điện thoại của anh sáng lên, Cố Sơn Phong quay đầu, tầm mắt nhìn thẳng trên bệ giảng, có vẻ như không nhìn thấy điện thoại sáng lên.

Lâm Trận Trận thây vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp vui mừng thì đã thấy Cố Sơn Phong vừa nói chuyện vừa thản nhiên cầm điện thoại ở trên bàn lên, mở khoá vân tay, màn hình lại sáng lên.

Lúc Cố Sơn Phong quay đầu lại, khoé mắt như nhìn thoáng qua điện thoại sáng lên trên bàn. Anh liếc mắt nhìn điện thoại cũng không ảnh hưởng đến việc anh chia sẻ về đề tài mức độ chuyên môn lúc này.

Anh cúi đầu mở Wechat.

Trần Trần: Chồng à, bên dưới váy em không mặc gì cả, muốn anh làm em, sau đó bắn vào miệng em…

Nhìn thấy tin nhắn mà Lâm Trận Trận gửi cho anh, giọng Cố Sơn Phong đột nhiên ngừng lại, nhịp tim như ngừng lại trong chốc lát sau đó lại đập nhanh điên cuồng!

Anh ngẩng đầu nhìn chằm chằm về hướng Lâm Trận Trận, ánh mắt có kích động, có kinh ngạc, có kiềm chế, còn có chút nguy hiểm!

Cô vậy mà lại không mặc qυầи ɭóŧ!

Vừa nghĩ như vậy, Cố Sơn Phong siết chặt điện thoại trong tay, gân xanh trên tay cũng nổi lên, anh lặng lẽ hít sâu một hơi, cắn chặt răng.

Tay kia lại cởi nút áo khoác ngoài ra, nới lỏng cà vạt trước ngực, ánh mắt nhìn Lâm Trận Trận càng lúc càng nguy hiểm!

Câu này thật sự kí©h thí©ɧ anh rất mạnh!

Vậy mà cô lại gọi là “chồng”, còn muốn anh bắn vào trong miệng cô! Chuyện này có nghĩ anh cũng chẳng dám nghĩ đến vậy mà cô lại chủ động! Anh ngơ ngẩn cả người.

Thôi xong rồi!

Lâm Trận Trận nhận được ánh mắt cảnh cáo của anh, cô thầm kêu không ổn rồi, đùa quá trớn rồi!

Cố Sơn Phong mau chóng thuyết giảng những phần của mình, rất nhiều chỗ vốn dĩ cần phải nói chi tiết đều bị anh lược bỏ hết, bây giờ chuyện quan trọng nhất của anh chính là thoả mãn yêu cầu của Lâm Trận Trận!

Nói xong bài PPT, Cố Sơn Phong không nói lời nào liền rút USB, cầm điện thoại, bước nhanh xuống bục giảng, trước khi đi ra khỏi cửa anh vẫn còn nhìn Lâm Trận Trận chằm chằm.

Buổi chia sẻ này vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, giảng viên hướng dẫn vẫn còn lên tổng kết, sinh viên nữ bên dưới bục giảng còn muốn ra ngoài tìm Cố Sơn Phong xin Wechat nhưng lại bị giảng viên hướng dẫn ngăn lại.

Sơn Phong: Ra đây!

Sau khi Cố Sơn Phong đi ra, ngay lập tức nhắn Wechat cho Lâm Trận Trận.

Lâm Trận Trận nhìn hai chữ ngắn gọn đó, còn cả dấu chấm than khiến cô hết hồn hết vía đó nữa, cô biết, lần này e là không trốn được rồi.

Cô mạo hiểm nguy cơ bị giảng viên hướng dẫn bắt được, cầm lấy đồ đạc của mình khom lưng chạy ra ngoài.

Cô nhìn hành lang mờ tối, đi về hướng Cố Sơn Phong vừa mới biến mất tìm kiếm, cuối cùng ngay ở chỗ góc cầu thang thì bị anh kéo vào.

Cố Sơn Phong kéo tay cô, đi ngược hướng phòng học thuật.

“Cái đó, anh nghe em giải thích đã, đây là do mấy đứa Chung Tình…” Lâm Trận trận vừa bị anh kéo đi vừa lo lắng mở lời muốn giải thích cho anh, nhưng Cố Sơn Phong căn bản không cho cô cơ hội.

“Anh không quen chỗ này, em tìm một chỗ đi, nếu không anh đưa em đến nhà vệ sinh nam!”

TRUYỆN ĐÃ CÓ COMBO, BẠN CÓ THỂ MUA TẤT CẢ CÁC CHƯƠNG ĐỂ ĐƯỢC ƯU ĐÃI HƠN ĐỌC TỪNG CHƯƠNG LẺ NHÉ