Chương 10.1: Lưu manh

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Sau khi chỉn chu lại bản thân, Lâm Trận Trận liền tránh xa Cố Sơn Phong, chỉ cần anh lại gần cô liền trốn, quyết không để anh đến gần mình trong phạm vi ba mét!

“Làm thì cũng đã làm rồi, bây giờ em mới nghĩ đến việc trốn anh thì có tác dụng à?”

Cố Sơn Phong cúi đầu chậm rãi cài lại áo, trêu chọc cô giờ này mới làm vậy thì đã quá muộn rồi.

“Sao em biết được anh thật sự dám ở trong phòng làm việc...” Nét ửng hồng trên gương mặt Lâm Trận Trận vẫn chưa tan hết, nhìn anh sau khi đã ăn sạch cô xong còn mở miệng trêu đùa cô thật sự tức đến suýt khóc.

“Phòng làm việc thì sao? Không được à?”

Cố Sơn Phong mặc quần áo gọn gàng, cả khuôn mặt tràn đầy thỏa mãn dựa trên vị trí ban nãy anh mới để lại dấu vết trên người cô, cười cười nhìn về phía cô.

“Anh thật sự là người phụ trách của phòng triển lãm Cố Nghệ sao? Đường đường là một phòng triển lãm hàng đầu mà lại mời một tên lưu manh đến quản lý cũng không sợ bị anh làm cho đóng cửa à!”

Lâm Trận Trận tức giận nhìn về phía anh, bộ dáng đắc ý của Cố Sơn Phong khiến cô vô cùng tức tối, cứ như thể anh sẽ ăn sạch cô vậy, cô mới không muốn như vậy!

“Vẫn là lần đầu tiên nghe được người khác đánh giá anh là lưu manh, không tệ!”

Cô Sơn Phong không hề tức giận, ngược lại còn cảm thấy mới mẻ, trước đây anh đối với ai cũng là một người đàn ông tốt vô cùng lịch thiệp, người khác đánh giá anh đêu là lịch sự, nho nhã, nhưng cô lại nói anh là lưu manh.

Dường như chỉ khi gặp cô trong đầu anh mới nảy sinh những suy nghĩ không hợp với trẻ nhỏ như vậy.

“Anh!” Bộ dạng đã không biết xấu hổ còn lấy làm tự hào đó của anh thật khiến Lâm Trận Trận cạn lời: “Không biết xấu hổ!”

Cô mắng anh một câu liền quay đầu muốn rời khỏi đây, nhưng Cố Sơn Phong anh sao có thể dễ dàng để cô đi như vậy được?

Anh sải bước dài đi đến trước cửa, dùng thân người chặn cô lại, “Sao, cứ vậy liền muốn đi rồi?”

“Anh còn muốn sao đây!” Lâm Trận Trận lùi về sau vài bước.

“Thêm Wechat của anh, đưa số điện thoại cho anh, nếu không em đừng nghĩ đến việc rời đi!” Anh muốn có toàn bộ phương thức liên hệ của cô, đề phòng lần sau lại không tìm được cô nữa.

“Còn có, sau này anh tìm em, em không được không trả lời tin nhắn, nếu không anh liền đến trường học căng băng rôn để tìm em đấy!”

“...” Anh có bệnh à! Còn muốn đến trường căng băng rông tìm cô nữa chứ, đúng là trẻ con, anh không sợ mất mặt nhưng cô sợ!

Cuối cùng, cô không còn cách nào đành phải thỏa hiệp với anh.

Lâm Trận Trận tức giận trở lại trường, cả đoạn đường đều không ngừng mắng Cố Sơn Phong, rõ ràng trong game là một người quan tâm chăm sóc cô như vậy, sao thực tại lại vô sỉ như vậy chứ!

Tuy nhiên... anh ấy đắm chìm trong du͙© vọиɠ thật sự rất tuyệt!

...

“Trận Trận, lâu không thấy cậu chơi game rồi, cai nghiện rồi sao?”

Hai tuần rồi, đám người Hứa Lộc đều không thấy Lâm Trận Trận chơi game, lẽ nào đổi tính rồi sao?

“Tớ không muốn chơi...” Lâm Trận Trận lẩm bẩm, thực ra cô rất muốn chơi, nhưng cứ nghĩ đến chơi game thì sẽ gặp cái người Cố Sơn Phong đó nên cô đành nhịn.

“Hai cậu có ý gì chứ? Trận Trận không chơi game là chuyện tốt, các cậu sao cứ luôn muốn người ta chơi game chứ!” Chung Tình vừa bước vào phòng liền xen vào vài câu vặn vẹo hai cô bạn cùng phòng kia.

“Đúng rồi Trận Trận!” Chung Tình để cặp xuống liền kéo lấy Lâm Trận Trận rồi nói: “Cuối tuần sau khoa chúng tớ có tổ chức hoạt động cắm trại, cậu có muốn đi cùng không?”

“Cắm trại của khoa phát thanh các cậu sao lại tìm tớ đi cùng?” Lâm Trận Trận không hiểu, cô là sinh viên khoa mĩ thuật, có quan hệ gì với khoa phát thanh bọn họ chứ!

“Cậu coi như đi cùng tớ đi! Lộc Lộc và Cảnh Cảnh đều đi, chúng tớ không thể bỏ rơi cậu một mình lại kí túc xá được, phải không?” Nói xong, Chung Tình liền truyền cho hai người bạn cùng phòng Hứa Lộc và Cảnh Thu kia một ánh mắt, ám chỉ bọn họ mau giúp mình khuyên bảo Lâm Trận Trận.