Chương 7.2: Tớ mất đời con gái rồi

Chuyển ngữ: Team Sunshine

Sau khi ra khỏi tòa nhà hành chính, ngang đường đi qua nhà ăn, Lâm Trận Trận vào trong mua thêm ba phần cơm rồi mới trở về ký túc xá.

"Ôi trời trời, đây chẳng phải là họa sĩ Lâm cả đêm không về của chúng ta đó sao?"

Lâm Trận Trận vừa bước vào đã bị bạn cùng phòng trêu chọc, mấy người trực tiếp đi tới ấn cô ngồi xuống ghế, bắt đầu tiến hành tra hỏi cô.

"Nói! Tối qua đi đâu? Ở cùng ai? Ngủ ở nhà ai?"

"Tối qua tham gia tiệc off game cùng với Dã Vương của tớ, sau đó ngủ ở khách sạn!" Lâm Trận Trận thành thật trả lời câu hỏi của bạn cùng phòng, sau đó đưa cơm vừa mua về cho các bạn: "Mua cơm cho các cậu này, mau ăn đi!"

"Đi cùng Dã Vương của cậu! Các cậu thuê phòng?"

Ba người nghe thấy vậy thì trợn tròn mắt, các cô biết Lâm Trận Trận chơi game, cũng biết cô có một đồng đội rất ăn ý, còn biết hình như cô cũng thích người đồng đội đó.

Thế mà bọn họ lại gặp nhau rồi, hơn nữa còn đi thuê phòng!

"Thế các cậu đã lên giường chưa? Thế nào? Anh ấy có đẹp trai không, kỹ thuật có giỏi không?"

"Các cậu cũng nhiều chuyện quá đấy, chuyện này mà cũng muốn hỏi?" Lâm Trận Trận cởi giày, chột dạ không dám nhìn bọn họ, bởi vì đúng là Cố Sơn Phong rất đẹp trai, hơn nữa kỹ thuật cũng rất tốt.

"Mau nói đi! Không nói không cho đi!" Ba người giữ lấy cô không cho đi, bày ra dáng vẻ không hóng được chuyện thì thề không bỏ cuộc.

Lâm Trận Trận thực sự phục bọn họ luôn rồi, cô bất lực chậm chạp nói: "Anh ấy rất đẹp trai! Kỹ thuật rất giỏi! Mình mất đời con gái rồi, các cậu đã vui chưa?"

"A..." Ba cô gái vừa nghe đến đây thì lập tức kích động hét ầm lên: "Lâm Trận Trận, cậu được quét mạng nhện rồi! Bốn năm rồi, cuối cùng cậu cũng được quét mạng nhện rồi!"

"Các cậu nói nhỏ thôi!" Lâm Trận Trận sợ đến mức vội vội vàng vàng bịt miệng họ lại, còn hét ầm lên như vậy nữa, không chừng cả ký túc xá đều biết chuyện này mất.

"Nói mau nói mau, chúng tớ muốn nghe chi tiết..."

Ba cô gái lôi kéo cô, vừa ăn cơm vừa hóng chuyện, nhất định phải nghe đầy đủ cặn kẽ tất cả chi tiết thì mới thôi.

Mà Cố Sơn Phong lúc này đang buồn bực thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, ông bố ở nhà lại gọi điện giục anh về, còn bắt anh chọn một là kết hôn, hai là thừa kế gia sản, anh phải về nhà xem xem có phải đầu óc của hai vị bị hỏng rồi hay không.

Anh là khách VIP của khách sạn, có thẻ tín dụng, chỉ cần trong thẻ có tiền thì anh có thể ở đây bất cứ khi nào, mỗi lần trả phòng cũng chỉ cần báo lại một tiếng là được.

Nhưng hôm nay lúc anh trả phòng thì đột nhiên nhân viên ở quầy lễ tân gọi anh lại.

"Anh Cố, lần này anh trả phòng có một khoản phụ phí vệ sinh cần thanh toán, xin hỏi vẫn trừ trực tiếp vào thẻ của anh sao?"

"Phụ phí vệ sinh?" Cố Sơn Phong nhìn nhân viên lễ tân với vẻ mặt cực kỳ hoài nghi, chẳng phải tất cả các chi phí liên quan của căn phòng ở tầng trên cùng đều gói gọn trong phí thuê phòng rồi sao?

Hơn nữa, tại sao chút chuyện nhỏ như phụ phí vệ sinh mà cũng phải nói riêng với anh?

"Trên tấm ga trải giường anh thay hôm qua có dính một ít máu, theo quy định, chúng tôi phải thu thêm phụ phí vệ sinh." Chị gái lễ tân mỉm cười giải thích với anh.

Tất nhiên là cô ấy đang cố ý! Vốn dĩ chút chuyện nhỏ này không cần phải nói với khách, nhưng cô ấy nghĩ có lẽ Cố Sơn Phong cần biết "chút chuyện nhỏ” nào đó.

"Dính một ít máu?"

Cố Sơn Phong hơi ngẩn người, anh nghĩ đến chuyện tối qua lúc anh đứng dậy vào phòng tắm xả nước cho Lâm Trận Trận, cô xuống giường thay một tấm ga trải giường mới, lúc đó anh còn hỏi cô tại sao nhưng cô chỉ nói là thích nằm trên ga trải giường sạch sẽ.

Không ngờ cô lại cố ý không muốn để anh biết chuyện này!

Cô gái này đúng thật là!