Mẹ Mâu kinh bỉ nói: “Dĩ nhiên chúng tôi biết Huyên Huyên là một người vợ tốt, cho dù Huyên Huyên gả cho ai thì cũng là một người vợ tốt, nhưng cậu một chút cũng không biết quý trọng, cậu đã không hiểu mà yêu thương nó, thì sẽ có người khác yêu thương nó.”
Cha Mâu và mẹ Mâu đã sớm nhận được tin báo của bà nội Lận, bà nội Lận còn cho sắp xếp tình hình này, muốn bọn họ gây khó khăn cho Lận Viễn Thao, mục đích là để cho anh càng thêm hiểu rõ vị trí Mâu Khởi Huyên trong lòng anh.
Hai người họ đã sớm ở nhà chờ đợi, trong lòng vừa mới thấp thỏm, Lận Viễn Thao không phải sẽ ly hôn cũng với con gái chứ, sẽ không xuất hiện nữa? Lúc chuông cửa vang lên, hai người vô cùng hồi hộp nhưng cũng rất phấn chấn, Lận Viễn Thao vẫn còn lương tâm.
Nghe được lời mẹ Mâu nói, Lận Viễn Thao nhíu mày, anh còn chưa có lý vào, cô tuyệt đối không thể gả cho người khác.
“Bây giờ con biết quý trọng rồi, cô ấy và phụ nữ khác không giống nhau, chúng con từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, biết là cô ấy tốt, lúc đầu con nghĩ cô ấy lợi dụng bà nội để ép con, khiến con cảm thấy không thoải mái nên mới kháng cự như vậy, bây giờ con không muốn buông tay, không phải ngày hôm qua tưởng còn nói với mẹ, muốn cô gắng cùng với cô ấy sinh con? Điều này chứng mình con không muốn ly hôn với cô ấy.”
“Ban đầu chúng tôi cũng nghĩ rằng Huyên Huyên hạnh phúc, nó cũng nói nó rất tốt, nhưng còn cậu thì sao? Sau khi kết hôn cậu đối xử với nó như thế nào?” Cha Mâu cảm thấy đau lòng, đáng lý ban đầu ông không nên đồng ý.
“Con...” Anh có trăm miệng cũng không thể bào chữa, bởi vì đúng là sau khi cưới anh đã làm tổn thương cô.
“Mặc dù hai đứa mới kết hôn có mấy tháng không nên ly hôn, nhưng bây giờ tôi cảm thấy nó không thể không ly hôn với cậu.” Mẹ Mâu ở bên cạnh cũng phụ hoa.
“Thật xin lỗi.” Lận Viễn Thao nói xin lỗi, đồng thời cũng hiểu muốn qua được cửa ải này rất khó khăn, giống như bọn họ sẽ không nghe anh nói.
“Cha mẹ, thật sự con muốn gặp Huyên Huyên, có hiểu lần gì, chúng con sẽ giải thích trước mặt.”
“Không cần, Huyên Huyên không muốn nghe cậu giải thích.” Dù thế nào đi nữa thì hai người họ chính là muốn đứng đây ngăn chặn.
Lận Viễn Thao nhìn về phía trên lầu, mình vốn có thê xông lên, nhưng mà cha mẹ Mâu Khởi Huyên đứng ở cầu thang ngăn cản, căn bản là không có cách nào đi lên, nhưng nếu không đi lên nói rõ ràng với Mâu Khởi Huyên….
Cuối cùng anh chỉ còn cách lực chọn làm như vậy, Lận Viễn Thao quỳ gối trước mặt hai vị trưởng bối, “Cha, mẻ, cầu xin hai người để cho con gặp Huyên Huyên đi.”
Cha Mâu và mẹ Mâu kinh ngạc nhìn anh, làm sao anh lại có thể quỳ xuống?
“Con biết lúc trước con đã làm sai nhiều việc, khiến cho Huyên Huyên đau lòng, nhưng từ từ đã hiểu ra, con thích cô ấy, con yêu cô ấy, con nghĩ con muốn ở chung một chỗ với cô ấy.”
Lận Viễn Thao hiểu, chỉ có van xin cha Mâu và mẹ Mâu tha thứ thì mới có thể gặp được Mâu Khởi Huyên, quỳ xuống cũng không là gì.
“Tại sao cậu không hỏi xem Huyên Huyên xem có phải nó đã hết hi vọng với cậu rồi hay không, không còn yêu cậu, cho nên mới rời đi?” Cha Mâu có chút không hiểu.
Lận Viễn Thao sửng sốt, đúng vậy, có lẽ bởi vì cô không yêu anh nên mới rời đi, cô rất thất vọng về anh sao? Đột nhiên anh trở nên rất cố chấp, “Cho dù vì sao Huyên Huyên rời đi, con cũng muốn gặp mặt để hỏi, nếu như thật sự cô ấy không yêu con, vậy con hi vọng cô ấy sẽ cho con một cơ hội.”
Mẹ Mâu có chút cảm động, mặc dù ban đầu người đàn ông này tuyệt tình, nhưng bây giờ lại vô cùng si tình, xem ra Mâu Khởi Huyên không có yêu lầm người.
Mẹ Mâu kéo áo cha Mâu, hỏi bây giờ nên làm thế nào.
Cha Mâu cũng không biết, Lận Viễn Thao cũng đã quỳ xuống, còn có thế nói như thế nào nữa? Một người đàn ông vì phụ nữ mà sẵn lòng quỳ xuống, chính xác là rất nên coi trọng.
“Cha, mẹ, con gặp Huyên Huyên là muốn giải quyết vấn đề, bất kể cuối cùng cô ấy quyết định như thế nào, con cũng có thể chấp nhận, không đem chuyện ra nói rõ ràng, con sẽ không yên tâm.” Lận Viễn Thao vẫn còn quý, hi vọng bọn họ có thể nhìn thấy một phần ở anh, để cho anh gặp Mâu Khởi Huyên.
Cuối cùng cha Mâu chỉ có thể mở miệng, “Được rồi, trước tiên con đứng lên đi.”
Lận Viễn Thao cho là bọn họ bằng lòng cho anh gặp Mâu Khởi Huyên, liền vội suy nghĩ muốn chạy lên lầu.
“Huyên Huyên không có ở nhà, con tới cũng vô ích.” Mẹ Mâu nói cho anh biết.
Anh sửng sờ, cô không có ở nhà? Vậy vừa nãy bọn họ ngăn cản anh là vì chuyện gì?
“Chẳng qua là chúng ta cảm thấy không cam lòng thay Mâu Khởi Huyên, nhưng chúng ta không nói là Mâu Khởi Huyên ở chỗ này, là con cố gắng xông vào, nói tất cả để cho con đi.” Mẹ Mâu không nhận nợ nói.
“Nó từ nhà hai người đi mà chưa có quay về.” Cha Mâu biết con gái bị ủy khuất, cũng không có trách cô tại sao bây giờ cũng không có về nhà.
Lận Viễn Thao chỉ có thể nhận tội, trong suy nghĩ của họ mình không phải là người tốt, hẳn là anh nên sửa sang lại.
“Vậy Huyên Huyên ở đâu?”
“Đi đến bờ biển rồi, chắc là bây giờ đã đến rồi.” Cha Mâu không đành lòng nên nói cho anh, vốn là bà nội Lận muốn ông hành hạ anh nữa, nhưng mà anh cũng đã quỳ xuống rồi, làm sao có thể chứ?
Lận Viễn Thao lập tức hiểu, cảm ơn cha Mâu và mẹ Mâu, vội vàng xông ra ngoài, nhất định anh phải tìm được cô.
Sáng sớm, cả đêm Mâu Khởi Huyên mất ngủ, cho nên đi ra bờ biển rất sớm.
Hôm qua rất trễ cô mới đến nơi, không còn kịp nhìn biển, hơn nữa nghe nói có thủy triều nên không thích hợp để đứng trên bờ biển, bây giờ mặt trời còn trong sương mù, cũng rõ ràng phát hiện thủy triều đã rút xuống rồi.
Cô cởi giày ra đi trên bờ cát, nhìn biển rộng mênh mông, mặt trời từ phía chân trời đang từ từ di động về phía trước, cô chưa từng ở trên bờ biển xem mặt trời mọc, cuối cùng bây giờ cũng được thấy rồi.
Cô kéo một chút áo trên người, gió biển sáng sớm thật là lạnh, xõa tóc bay theo gió, ánh mặt trời vẫn còn rất yếu ớt, khiến biển rộng lộ ra chút màu xám tro, giống như tâm tình của cô bây giờ.
Ngày hôm qua dứt khoát đi ra ngoài từ Lận gia, mặc dù đã được bà nội Lận đồng ý, nhưng đột nhiên cô có cảm giác có phải mình quá dũng cảm hay không.
Mình có thể dễ dàng buông xuống tình cảm đối với Lận Viễn Thao như vậy sao? Tất nhiên là không được, bà nội Lận nói sẽ giúp cô xử lí những chuyện này, nhưng bây giờ cô cảm thấy hẳn là không có hi vọng, khi bình minh đến, có lẽ tất cả cũng phải bắt đầu lại một lần nữa.
Người đàn ông cho dù là bị bà nội Lận chất vấn hay là bắt buộc, hay là anh sẽ kiên trì với suy nghĩa và cách làm của mình, chi dù là tạm thời thỏa hiệp, vẫn là biết cách làm hòa, chính cô là một ví dụ, anh đã thành công khi ép cô.
“Nếu như mình là Bạch Vi thì tốt, lấy được người mình yêu là một chuyện hạnh phúc, nhưng mà cũng cảm ơn anh đã cho em một khoảng thời gian tươi đẹp ngắn ngủi để nhớ lại.”
Vừa dứt lời, Mâu Khởi Huyên lại nghe được một âm thanh, “Huyên Huyên!”
Mâu Khởi Huyên sửng sốt, lập tức quay trở lại nhìn về nơi âm thanh phát ra, thấy Lận Viễn Thao đứng cách mình không xa.
Lận Viễn Thao khẽ nhíu mày, vẻ mặt vô cùng bất mãn nhìn cô.
“Anh, làm sao anh biết...” Cô kinh ngạc mà nhìn anh.
Mâu Khởi Huyên không thể tin được là anh sẽ xuất hiện ở nơi này, là bà nội Lận nói cho anh biết sao? Rất rõ ràng vì cô chỉ nói hành tung của mình cho bà nội Lận biết.
Lận Viễn Thao đến gần cô, dùng ánh mắt giận dữ nhìn chằm chằm vào cô.
Đột nhiên Mâu Khởi Huyên cảm thấy rất sợ hãi, tại sao anh lại tức giận như vậy? Tại sao anh phải đến nơi này? Là bà nội Lận nhất định muốn anh phải tìm được cô, mang mình trở về sao? Bà nội Lận uy hϊếp anh sao? Bà nội Lận đã đồng ý sẽ không yêu cầu quá đáng với anh, bà đã làm trái sao?