“Có phải Thao lại khiến em thương tâm hay không? Hai người vừa với tốt hơn, làm sao lại trở thành như vậy?” Kiều Tiệp cảm thấy cô có vẻ mặt như vậy nhất định là vì Lận Viễn Thao.
Mâu Khởi Huyên trừng mắt liếc anh một cái, “Làm sao anh lại nói nhiều như vậy? Anh không nên hỏi rồi, khi nào em muốn nói cho anh biết thì anh sẽ biết, bây giờ thì im lặng uống rượu với em, được không?”
Kiều Tiệp lo lắng, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Tâm tình Mâu Khởi Huyên giống như bị vật nặng đè lên đau muốn chết, thế nhưng trước mặt mọi người cô không dám khóc, cũng bởi vì không dám khóc, cho nên mới tùy tiện sử dụng những cách khác làm cho mình quên đi đau dớn.
Không lâu sau đó, Lận Viễn Thao phát hiện giữa hai người có cái gì không đúng, mà lúc này Mâu Khởi Huyên đã say đến mức dựa vào vai Kiều Tiệp. Lận Viễn Thao nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Kiều Tiệp, “Không phải là mình đã nói cậu đừng cho cô ấy uống rượu rồi hả?”
Vẻ mặt Kiều Tiệp oan uổng, “Không phải mình, lúc mình tới cô ấy đã uống rồi, sau đó lại càng uống nhiều, căn bản là không thể ngăn được.”
Hai người họ cũng giống nhau, nếu thật sự đã muốn uống rượu, làm sao ngăn cản được, anh vội vàng đưa người ngoài cuộc này ra ngoài. “Tại sao cô lại uống nhiều như vậy?” Lúc hai người họ đến cô còn rất tốt, tại sao mới đó đã say rồi?
“Làm sao mình biết được, cái này nên hỏi cậu, cô ấy không chịu nói.” Kiều Tiệp đẩy đẩy Mâu Khởi Huyên ra, mà Lận Viễn Thao cũng thuận thế đón lấy, để cho cô nằm trong ngực của anh.
Kiều Tiệp đứng lên vận động cơ thể mình, anh cũng rất mệt mỏi lắm chứ.
“Có thể tâm tình cô ấy không được tốt.” Bạch Vi có chút bận tâm đến tình trạng của Mâu Khởi Huyên, tại sao cô không giải thích liền uống say? Lận Viễn Thao cúi đầu nhìn cô, cô nhíu chặt hai lông mày không có giãn ra, tại sao cô lại như vậy?
Cô cười hì hì không có lý do, vậy là tâm trạng không tốt.
“Mình đưa cô ấy về nhà trước.” Lận Viễn Thao nói xong liền đứng dậy, bồng cô lên.
“Vậy cũng được, cẩn thận một chút.” Những người khác dặn dò anh.
Sau khi về đến nhà, Lận Viễn Thao lập tức đặt Mâu Khởi Huyên lên trên giường, đến phòng tắm cầm khăn giúp cô lau mặt một chút, để cho cô có thể thoải mái một chút.
Nhưng khi anh đi ra từ phòng tắm thì phát hiện cô đang khóc, nước mắt chảy ra làm anh sợ hết hồn, rốt cuộc là tại sao? Cô gặp ác mộng sao?
“Huyên Huyên, em làm sao vậy?”
Mâu Khởi Huyên cũng không có tỉnh lại, chẳng qua là đang ngủ nhưng cũng cảm giác được đau đớn, khiến cô rất cực khổ.
Lận Viễn Thao lo lắng cầm chặt tay cô, “Em gặp ác mộng sao? Huyên Huyên, Huyên Huyên.”
Giống như cô nghe được trong giấc mơ, không có mở mắt chỉ khóc, trong miệng bắt đầu lầm bầm nói cái gì.
Anh nhích tới gần miệng cô, mới nghe rõ cô nói cái gì, “Viễn Thao, đừng rời khỏi em.”
Lòng Lận Viễn Thao mềm nhũn, cô bé ngốc này, trong giấc mơ mà cũng sợ anh rời đi sao? Anh nằm lên giường ôm lấy cô, “Yên tâm, anh sẽ không rời đi.”
Kể từ sau lần gặp gỡ đó, Mâu Khởi Huyên không đi ra ngoài cùng với Lận Viễn Thao nữa.
Bởi vì cô thấy sợ, sợ mình sẽ thấy được cái gì không nên nhìn, cô muốn sống ở thế giới của mình, không muốn biết anh đang làm cái gì bên ngoài, ngay từ đầu cô không nên can thiệp vào cuộc sống của anh, là mình ngu ngốc, quên mất mà thôi. Trong cửa hàng bán hoa Mâu Khởi Huyên đang sắp xếp lại hoa hồng được mang đến từ hôm qua, trong lòng đang suy nghĩ, làm sao cũng không yên tâm được. “Chị Huyên, hay là chị qua bên kia ngồi đi, những thứ khác để cho em.”
Nhìn Mâu Khởi Huyên bị gai hoa hồng đâm vào tay nhiều lần, Tiểu Lâm cũng cảm thấy đau lòng.
Gần đây chị ấy bị sao vậy? Cả ngày đều không có tinh thần, Tiểu Lâm nghĩ như vậy đẩy cô qua một bên, nhưng lại không dám hỏi.
Lần này Mâu Khởi Huyên nghe lời mà đi ra, bởi vì đúng là cô làm ảnh hưởng đến công việc.
“Tiểu Lâm, có phải em thấy chị rất thất bại phải không?”
Tiểu Lâm không hiểu rõ, “Vậy là ý gì? Làm sao chị lại thất bại?”
Mâu Khởi Huyên cảm giác thật sự mình rất thất bại, ngay cả yêu một người cũng hèn mọn như vậy.
Bản thân mình là một người vợ, vậy mà chồng mình cũng không quản được, thậm chí còn để cho anh muốn làm gì thì làm, đây cũng là thất bại, vậy những thứ cô muốn, Lận Viễn Thao có thể cho cô được hay không?
“Rất nhiều nơi, thân là một phụ nữ, thân là một người vợ.” Cô xem Tiểu Lâm là bạn của mình, cho nên mới nói với cô ấy những thứ này, mà Tiểu Lâm tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho những người khác biết.
“Người chị đang nói là Lận tiên sinh sao?” Tiểu Lâm không hiểu, không phải hai người họ rất tốt hay sao, “Không phải hai người rất tốt sao, tại sao bây giờ lại như thế này?”
“Em không hiểu rổi, khi đó tụi chị là bạn bè nên không có gì giấu nhau, nhưng khi trở thành quan hệ thân mật, thì lại có rất nhiều điều không dám nói.”
Không phải Tiểu Lâm không hiểu, cô vốn chưa trải qua nhiều lần yêu đương, nhưng cô cảm giác được chua xót trong lời nói của Mâu Khởi Huyên.
“Thật ra thì hai người ở cùng một chỗ thì phải dựa trên sự tin tưởng, bạn bè cũng thế, không có sự tin tưởng thì sẽ không có gì để nói, có phải hai người không tin tưởng nhau đúng không?”
Tin tưởng, giữa bọn họ có thứ đó không? Thật sự cô không hiểu, sau khi cô thổ lộ với Lận Viễn Thao, tất cả suy nghĩ của cô đều đi sai hướng, hoàn toàn bị khống chế.
“Nếu như thật sự không có tin tưởng thì sao? Có phải nên kết thúc hay không?” Mâu Khởi Huyên nghiêm túc hỏi cô.
Tiểu Lâm giật mình, cô không biết nên trả lời như thế nào, hơn nữa vấn đề này cũng không nên hỏi cô, nhưng khi nhìn Mâu Khởi Huyên khổ sở như vậy, cảm giác như tình cảm của bọn họ đang gặp vấn đề rất lớn, nhưng vào đêm Thất Tịch, không phải là Lận Viễn Thao rất khẩn trương mang chị ấy đi, không để cho người khác cướp mất hay sao?
“Em không hiểu, em cũng chưa từng thử.” Tiểu Lâm chỉ có thể giả bộ không hiểu, tránh để nói sai.
Đúng vậy, hỏi người khác thì làm sao biết được, chỉ có mình mới biết nên làm như thế nào, Mâu Khởi Huyên cảm thấy mình nên tỉnh táo lại, nếu không thì sẽ không có cách nào suy nghĩ được.
Trong lúc đó điện thoại bỗng vang lên, là mẹ Mâu.
“Mẹ.”
“Tối nay lúc nào thì hai đứa đến?” Mẹ Mâu liền nói.
Mâu Khởi Huyên cảm thấy kì lạ, cô không có nói hôm nay sẽ về nhà mẹ đẻ.
Cảm giác được Mâu Khởi Huyên do dự, mẹ Mâu nói: “Không phải là con quên hôm nay là sinh nhật cha sao?”
Mâu Khởi Huyên giật mình, thật sự là cô quên mất.
“Không có, chỉ là con đang suy nghĩ, con đang đợi Lận Viễn Thao tan ca.” Cô nói dối.
“Vậy cũng được, con tới sớm một chút, cha đã thúc dục mẹ nấu cơm cho hai đứa rồi.” Mẹ Mâu cười cười nói.
Mâu Khởi Huyên vội vàng đồng ý, cô thật là một đứa con gái bất hiếu, cả ngày chỉ nghĩ tới chuyện của mình, hoàn toàn quên mất sự tồn tại của cha mẹ, tất cả đều quên hết.
“Tiểu Lâm, chị đi đây, hôm nay em có thể tan ca sớm một chút.” Mâu Khởi Huyên nói xong cũng đi ra ngoài.
Tiểu Lâm cũng có chút quan tâm cô, cảm thấy tình trạng bây giờ của cô không tốt lắm.
***
Mâu Khởi Huyên gọi điện cho Lận Viễn Thaom vừa nghe nói hôm nay là sinh nhật cha vợ, Lận Viễn Thao lập tức qua đón cô.
Ở trên xe, Mâu Khởi Huyên cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, không muốn cho người nhà phát hiện ra bất kì sơ hở nào, nhưng cô cảm thấy thật khó khăn.
Cô đã mua xong quà sinh nhật rồi, nhưng đó là tấm lòng của cô, còn Lận Viễn Thao thì thế nào? Sau khi kết hôn, trừ tuần trăng mật đó thì bọn họ cũng chưa có về nhà mẹ đẻ lần nào nữa, bởi vì lúc đó quan hệ của bọn họ không được tốt lắm, nên không trở về.