“Nhưng mà anh không giống mọi khi, khiến em cảm thấy anh đang ghen, nhưng rõ ràng anh rất chán ghét em, muốn phá hủy tất cả.” Nói xong Mâu Khởi Huyên có chút khó chịu, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Lận Viễn Thao đau lòng nhìn bộ dạng của cô, trong khoảng thời gian này chắc là cô rất đau lòng, nếu không tại sao nói xong lại khóc?
“Ai ghen, anh chỉ nói em vốn là một phụ nữ đã kết hôn, không nên thân thiết với người đàn ông khác.” Anh không dám thừa nhận, tuy rằng biết mình làm tổn thương cô, nhưng anh cẫn không dám thừa nhận tình cảm của mình đối với cô.
Là như thế này phải không? Thì ra vẫn là tự mình đa tình, nhưng mà anh thật là quá đáng, chỉ cho phép châu quan đốt lửa, không cho phép dân chúng đốt đèn, anh không phải là đàn ông đã có vợ sao, vậy mà còn ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác.
Chuyện Bạch Vi chung thủy đều khiến cô đau đớn, cô có thể mặc kệ Bạch Vi, chỉ đơn thuần hưởng thụ sự thay đối của anh đối với cô thôi sao?
“Em và anh ấy không có gì, anh ấy chỉ mang những tấm ảnh đã chụp ở Thái Lan cho em xem mà thôi.” Cô giải thích, nhưng cô không nói chuyện Liên Bang mời cô đi chơi Thất Tịch.
Lận Viễn Thao im lặng nhìn ánh mặt của cô, thực sự không giống như đang nói dối.
“Về sau không được gặp lại anh ta.” Anh nghiêm khắc nói.
Tại sao? Đó là bạn của cô mà, vẻ mặt của cô lộ ra sự bất mãn.
“Không cho phép mất hứng, anh không cho phép em gặp thì em cũng không được gặp.” Lận Viễn Thao nói xong thì hôn môi cô, không cho cô có ý kiến.
Lễ Thất Tịch hôm đó, Mâu Khởi Huyên cũng bận rất nhiều việc, Tiểu Lâm cũng bận rộn vây quanh, mãi cho đến lúc bảy giờ tối mới rảnh rỗi.
“Chị Huyên, chị không đi ăn tiệc lễ Tình nhân sao?” Tiểu Lâm ngồi trên ghế dựa không chịu đứng lên, nhìn thấy Mâu Khởi Huyên đang cặm cụi tính toán sổ sách cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ chồng chị không hẹn chị đi ăn tiệc sao?
“Không đi.” Không phải không muốn đi, mà là Lận Viễn Thao không có hẹn mình đi.
Tưởng rằng hôm qua Lận Viễn Thao có chút thay đổi, hôm nay lại không thấy bóng người đâu, có lẽ đây là thời gian quan trọng, anh phải đi an ủi Bạch Vi, dù sao anh cũng yêu Bạch Vi.
“Đây là người… lễ Tình nhân đầu tiên sau khi cưới, không hẹn chị đi ăn cơm hình như hơi quá đáng.” Tiểu Lâm cũng không biết chuyện trong nhà của Mâu Khởi Huyên, vẫn nghĩ là hai người họ ở chung rất tốt.
Mâu Khởi Huyên cũng rất muốn cùng anh trải qua lễ Tình nhân, thế nhưng đây thật sự là suy nghĩ viễn vông rồi.
“Được rồi, nếu như em muốn đi hẹn hò như đã nói, vậy thì đi đi, chuyện còn lại chị sẽ lo.” Mâu Khởi Huyên để cho cô tan ca trước.
Tiểu Lâm cũng không chịu đi, “Không cần, bây giờ ở ngoài đường đều là tình nhân, em lại không có bạn trai, tan ca sớm như vậy cũng chỉ về nhà ăn mỳ một mình, thôi quên đi, em sẽ ở đây với chị.”
Mâu Khởi Huyên mỉm cười, “Cần chị giới thiệu cho không?”
“Thật vậy sao? Là người như thế nào?”
Mâu Khởi Huyên suy nghĩ một chút, người như thế nào thì thích hợp với Tiểu Lâm.
“Huyên Huyên.” Nghe thấy âm thanh này, Mâu Khởi Huyên nhìn về phía cửa có người đi vào, là Liên Bang, cô quên mất hôm nay cô và Liên Bang hẹn nhau đi xem bắn pháo hoa.
“Làm sao anh tới sớm vậy?”
“Muốn cùng em đi ăn cơm.” Liên Bang ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt cô, đêm nay là một ngày đặc biệt, cũng không thể tùy tiện.
Mâu Khởi Huyên cảm thấy rất xấu hổ, Liên Bang làm như vậy khiến cô cảm thấy có thể anh đang theo đuổi mình, nhưng mà cô đã kết hôn, chuyện này cô vẫn không nói cho anh biết, không phải là cố ý không nói, mà là không có cơ hội mà cũng không biết nên nói như thế nào.
Tiểu Lâm ở một bên vụиɠ ŧяộʍ cười nói: “Thì ra chị Huyên cũng có đồ dự phòng nha.”
Mâu Khởi Huyên đẩy Tiểu Lâm ra, ý bảo cô không được làm ồn.
Liên Bang không nghe thấy, mỉm cười hỏi cô, “Bây giờ có được không?
“Tôi…” Mâu Khởi Huyên không biết phải trả lời như thế nào, thật sự có nên đi xem bắn pháo hoa với Liên Bang không? Ngày hôm qua Lận Viễn Thao nói không được gặp lại anh ấy, nhưng hôm nay anh không có xuất hiện rồi.
“Mâu Khởi Huyên.” Vừa nhắc Thào Tháo, Tào Tháo đến, ngay lúc đó Lận Viễn Thao xuất hiện.
Mọi người nghe tiếng đồng thời nhìn về phía cửa lớn.
“Viễn Thao?”
Lận Viễn Thao trừng mắt nhìn Liên Bang, nhưng mà lời nói thì hướng về phía Mâu Khởi Huyên, “Ngày hôm qua anh nói với em cái gì? Em đã nhanh quên vậy sao?”
“Không phải.” Bây giờ sao lại thế này, không ngờ là hai người đàn ông cùng xuất hiện, nhưng Lận Viễn Thao đến đây làm gì? Tiểu Lâm vui sướиɠ khi gặp họa nói: “Có trò hay để xem rồi.”
Liên Bang không hiểu không hiểu tại sao không khí lại kì lạ như vậy, nhưng hiểu được Lận Viễn Thao xuất hiện là muốn cướp người, “Lận tiên sinh cũng đến tìm Huyên Huyên sao? Nhưng mà Huyên Huyên đã đồng ý tối nay cùng tôi đi xem bắn pháo hoa rồi.”
Cái gì? Đêm Thất Tịch này cùng người đàn ông khác xem bắn pháo hoa sao? Hôm qua cô không nói chuyện gì, không nghĩ tới thì ra đã có hẹn.
“Mâu Khởi Huyên, làm sao mà em có thể đồng ý với anh ta?”
Mâu Khởi Huyên cảm thấy rất oan ức, ai biết hôm nay anh sẽ xuất hiện.
“Làm sao em biết hôm nay anh sẽ đến tìm em, em nghĩ sẽ là một mình trải qua, đã có người hẹn em, vì sao em lại không đồng ý?” Cô cũng là phụ nữ, ngày lễ như vậy mà phải trai qua một mình chẳng lẽ trong lòng không xót xa sao?
Thật sự thì hôm qua Lận Viễn Thao không nói với cô, bởi vì biết hôm nay là ngày Thất Tịch, cho nên muốn tạo cho cô một bất ngờ, cũng vì mọi người nghĩ sắp đến giờ tan ca, anh xử lý xong chuyện của công ty lập tức chạy đến đây, không nghĩ tới là đã có người nhanh chân đến trước.
“Đêm Thất Tịch đương nhiên là phải đi cùng chồng, cho dù anh không xuất hiện, em cũng không thể đi cùng người khác.” Lận Viễn Thao kích động nói.
Liên Bang nghe thấy thế nhất thời cảm thấy kinh ngạc, anh ta nói là chồng? Bọn họ là…
Cô làm sao biết được, nhưng không ngờ ở trước mặt mọi người anh thừa nhận bọn họ là vợ chồng, thật sự anh không xem cô là người ngoài sao?
“Hai người là…” Liên Bang không thể tin được, hồi trước không phải Mâu Khởi Huyên nói hai người họ là bạn bè sao?
Lận Viễn Thao kéo Mâu Khởi Huyên vào trong ngực mình, “Chúng tôi là vợ chồng, không phải là bạn bè gì hết.”
Liên Bang vẫn không thể tin được, bởi vì Mâu Khởi Huyên chưa từng nói qua, nhưng lại đồng ý đi chơi với anh đêm nay.
“Thật xin lỗi.” Mâu Khởi Huyên không phải cố ý, chỉ là cô không biết nên nói như thế nào.
“Lần trước chúng tôi đi hưởng tuần trăng mật, nhưng mà cãi nhau mới có thể nói như vậy, nếu bây giờ đã biết, vậy anh có thể đi rồi, vợ của tôi không thể tùy tiện hẹn hò cùng với người khác.” Lận Viễn Thao không cho phép Liên Bang mơ ước người phụ nữ của mình.
Mâu Khởi Huyên kéo áo anh, ý bảo anh không cần nói quá đáng như vậy, nhưng mà Lận Viễn Thao mặc kệ.
Liên Bang cũng cảm thấy khó chịu, vốn đang nghĩ là mình có cơ hội, không nghĩ đến cô lại là vợ người ta, một chút cơ hội mình cũng chưa có.
“Tôi biết anh muốn theo đuổi vợ tôi, nhưng mà đã quá muộn, nếu anh so với tôi gặp cô ấy sớm mười mấy năm, có lẽ còn có cơ hội cạnh tranh.” Lận Viễn Thao nói rõ, nhưng mà Mâu Khởi Huyên đã thích anh từ rất lâu, cho dù hai người họ không có kết kết hôn, cho dù Liên Bang muốn theo đuổi, cũng không có khả năng vượt qua được mười mấy năm tình nghĩa của bọn họ.
Mâu Khởi Huyên xấu hổ muốn chết, cho đến bây giờ Liên Bang cũng chưa có mở miệng nói muốn theo đuổi, rốt cuộc người đàn ông này nhìn thấy ở đâu chứ? “Được rồi, Lận Viễn Thao, không cần nói nữa.”
Mâu Khởi Huyên nhìn về phía Liên Bang, “Thật xin lỗi, ngay từ đầu tôi đã không nói cho anh biết, nhưng sau này quan hệ của tôi với anh ấy lại trở nên phức tạp, tôi cũng không biết giải thích như thế nào, mới tạo nên hiểu lầm.”