Chương 4

Hoàng hôn thế nào lại cũng xuất hiện, ông mặt trời làm tốt công việc hôm nay của mình, mau chóng muốn lui xuống nghỉ ngơi. Trên đường ánh cam đổ xuống ấm áp bao trùm thành thị sầm uất, lại một ngày mệt mỏi lại sắp kết thúc chờ đợi màn đêm cùng ánh đèn bừng sáng thay thế, tạm thời tạm biệt ánh mặt trời.

Mặc Hy vội vã chạy đi, hớt hả đến giày cao gót cũng chả cần, cầm trên tay, bàn chân trắng sứ đạp xuống mặt đất, vội vã chạy đi thật mau. Như thế nào nàng ngồi ở công viên ngồi khóc đến quên trời quên đất, quên luôn thời gian. Đến khi đưa con mắt của mình nhìn lên trời mới biết đã trễ rồi.

Trễ giờ nấu cơm cho Ưng Tôn Chi rồi!

Từ trước đến giờ Ưng Tôn Chi luôn là người quy củ, làm việc gì đều cẩn thận, đặc biệt chú trọng giờ giấc, thời gian của Ưng Tôn Chi là vàng là bạc, không thể phí hoài một giây phút nào. Thời gian là thứ không thể nắm trong tay, tàn nhẫn tuông rơi không biết chờ đợi, vì thế Ưng Tôn Chi đều quý trọng từng giây từng phút. Cuộc sống vì thế cũng quy củ đến nhàm chán.

Sáng 6h30 dậy, 7h dùng đồ ăn sáng 7h30 liền có mặt ở văn phòng, 18h tan làm. Và tất nhiên Ưng Tôn Chi có mặt ở nhà, nhất định đồ ăn phải vừa vặn được đem ra bàn ăn. Ngày trước là người làm nắm chặt thời điểm sinh hoạt này của cô để hầu hạ, giờ thì là Mặc Hy bắt buộc phải ghi nhớ thuộc lòng. Với Ưng Tôn Chi một phút thôi cũng tính là chậm trễ, và mỗi lần chậm trễ thời gian, cô đặc biệt trở nên không vui. Mà Mặc Hy sợ hãi nhất là khi Ưng Tôn Chi ánh mắt khó chịu nhìn mình.

Nên mỗi ngày đều như thế nghiêm chỉnh mà thực hiện công việc nấu nướng, cố gắng thật tốt đem đến bữa ăn tốt nhất cho Ưng Tôn Chi. Ngoài việc đó nàng cũng chả làm gì hơn được nữa, nhiều lần âm thầm nghĩ, Ưng Tôn Chi nói đúng, bản thân quá vô dụng đi. Có lẽ từ nhỏ đã được người cưng sủng quá nhiều, lớn lên nhờ đến bộ dạng xinh đẹp, đồng dạng được người ta xem như trân quý đồ vật, hào phóng vung ra không ít tiền để nuôi nàng, mà điều kiện cũng thật đơn giản, chỉ cần đem bộ dạng xinh đẹp đó, ở trên giường phát huy thật tốt.

Cuộc sống trước kia như thế đối với Mặc Hy coi như vô cùng nhàn hạ, mỗi ngày chỉ cần trên giường sênh ca là có thể sống qua ngày. Phương diện kia nàng cũng không phải quá bài xích đi. Đơn giản nó cảm giác vô cùng thoải mái, cùng nữ nhân thơm mềm hành sự lúc nào cũng cảm giác sạch sẽ hơn đám nam nhân thô lỗ kia. Với lại khi Mặc Hy trên giường quấn quýt, phần nào cô đơn của nàng cũng được an ủi...

Nhưng bây giờ đã khác, cuộc sống bên Ưng Tôn Chi cũng không quá tệ, chỉ là tính cách cô đặc biệt lãnh đạm, ánh mắt quá mức lạnh lùng, tạo thành xung quanh một bức tường thành ngăn cách hết thảy mọi người ngoài kia.

Mặc Hy dù biết rõ như thế, vẫn bất chấp yêu Ưng Tôn Chi. Tính tình nàng quá cố chấp cứng đầu. Một khi muốn một vật gì đó liền sống chết sở hữu bằng được, Ưng Tôn Chi cũng không là ngoại lệ.

"Hộc...hộc..."

Tựa người bên cổng lớn, Mặc Hy hồng hộc thở dốc, mồ hôi tùy tiện trên người nàng chảy xuống, từ cằm tinh xảo rơi giọt, ẩm ướt dính lên áo mỏng trên lưng đều khó chịu đến chịu không nổi.

Lấy lại ít sức lực, bước chân trần lại gấp gáp bước vào trong căn hộ, quên luôn đau nhức truyền đến sớm giờ do đạp phải sỏi đá, tùy tiện lau lau lên thảm đặt trước cửa, quăng luôn đôi guốc cao đến bảy thước qua một bên, chán ghét liếc nó một cái. Biết vậy nàng mang giày thể thao cho rồi, chạy như thế cũng dễ dàng, không dặm phải hỗn tạp trên mặt đường mà đau đến nín thở đi.

Quăng xong lại nhớ ra điều gì, Mặc Hy quay lại cầm lên đôi cao gót chổng chó mỗi nơi một cái, ngồi xuống, đem nhét cẩn thận trong tủ đựng giày rồi mới yên tâm chạy vào bếp.

.

"Quý này làm việc tốt như vậy hay chúng ta làm một buổi liên hoan đi ạ, nhân viên cũng lâu rồi chưa được thoải mái tinh thần. Ưng tổng thấy sao ạ?"

Trương quản lí đứng trước bàn làm việc Ưng tổng mỉm cười lễ phép, khuôn mặt rất tự nhiên nói.

Người ở phía sau mới biết bàn tay hắn đã nắm sau áo đến phát run, mồ hôi như hạt đậu nành chảy chảy. Hôm nay quả thật công ty có điểm thuận lợi, quý vừa rồi doanh thu có điểm tăng cao hơn chỉ tiêu. Mà chỉ tiêu cao tất nhiên là đám nhân viên sẽ lập tức vui mừng, họ liều mạng làm việc chỉ cũng mong có như thế, như thế rồi thì chắc chắn lương sẽ tăng thêm vài đồng tiền thưởng.

Ở Ưng tập đoàn đối đãi nhân viên cũng không phải là tệ, chỉ cần tận tâm phục vụ cho công ty, nhất định sẽ có thưởng, nhưng chỉ cần không thể đạt yêu cầu đặt ra tối thiểu, lập tức sẽ được tặng cho cái thùng giấy để dọn đồ. Có được chân ở Ưng thị không phải chuyện dễ dàng, nên lương bổng cũng như thế có giá trị hơn, mất đi một người liền có vạn người chờ đợi thế chân. Ở thế giới coi trọng tiền tài nhất định sẽ liều mạng ôm lấy tiền mà nhả ra chất xám. Ưng thị không phải ngoại lệ tận lực thu lấy nguồn tài nguyên tốt này.

Thế nên nhân viên ở đây mỗi giây phút đều bị khủng bố đến không thở nổi, bạt mạng chạy deadline chỉ mong tháng này có thể mau chóng đạt chỉ tiêu, hơn luôn lại càng tốt, chỉ có như thế mới giúp họ thành công né được thùng giấy đáng ghét kia.

Quý này như thế doanh thu tăng cao, đám người kia mừng đến ôm nhau chạy vòng vòng trong văn phòng, cười nói đến hứng khởi, áp lực bức người mọi khi hiếm hoi biến mất.

Thời điểm này không ăn thưởng nhất định quá phí hoài, lâu như thế mới có ngày vui này sao lại không thể tận hưởng đây. Thế là đám nhân viên liều mạng đá Trương quản lý khóc ròng vào phòng hắc ám, không nơi nào khác chính là phòng của Tổng Giám Đốc Tôn Ưng Chi để xin xỏ. Bên ngoài một đám người xúm lại ghé tai nghe sự tình, đồng thời khấn vái ông trời phù hộ.

Ở công ty ai lại không biết đến danh tiếng Ưng tổng đây, ngoài dung nhan khuynh thành ra chính là mức độ tàn nhẫn của cô. Chính tiêu chuẩn chết người kia cũng do cô ban ra. Sau khi đến được Ưng thị một tháng, Ưng Tôn Chi liền trong phòng họp tổng thể cặn kẽ hạ xuống quy định, mọi người nghe đến ác lệnh liền mở miệng phản đối, còn đem từ chức đồng loạt, từ chức vụ lớn đến cao, đe dọa.

Mà Ưng Tôn Chi thân thể quật cường đứng đó, nhàn nhạt nghe đám người làm loạn. Cuối cùng chỉ lãnh khốc lên tiếng.

"Các ngươi nhìn lương của chính mình, xem thử còn nơi nào trả được cao hơn? Bất quá nếu các ngươi thật muốn rời đi, ta không ép buộc. Ngoài kia cũng rất nhiều kẻ chờ được ngồi trong bàn làm việc của Ưng thị, các ngươi đi chỉ như thế đổi hoàn cảnh từ thất nghiệp sang có công ăn việc làm cho đám người đó. Ưng tập đoàn cũng chẳng có sứt mẻ gì, còn thay đổi được một bộ mặt mới cho công ty."

Lập tức hỗn loạn của đám nhân viên trong công ty bị câu nói của Ưng Tôn Chi làm cho im bặt, hó hé cũng không dám. Tựa như đám cháy rừng bị cơn bão lớn làm cho dập tắt dư âm cũng chẳng thể cháy lên được thêm một lần nào nữa. Cũng không thể không phủ nhận, hạ sách kia của Ưng Tôn Chi là không chỉ hiệu nghiệm, ngược lại làm rất tốt, triệt để nâng thành tựu của công ty lên cao, tiền lương cho nhân viên cũng thêm không ít.

Từ đó ánh mắt của mọi người với Ưng tổng tài vừa khâm phục, kính nể vừa hãi hùng, sợ sệt. Nếu không phải do dung nhan kinh diễm kia, sợ rằng Ưng tổng xuất hiện đến đâu, nhân viên liền chạy mất chỗ đó.

Ưng Tôn Chi cúi đầu trong giấy tờ báo cáo, nghe rõ đối phương nói, bất động cảm xúc, động đậy đôi môi đỏ hồng mềm mại.

" Liên hoan? Tiền thưởng chưa đủ?"

Đầu óc Trương quản lý càng thêm căng thẳng, hắn biết rõ liên hoan sẽ có bao nhiêu tốn kém, đến cả trăm nhân viên hả miệng chờ ăn, chắc chắn liên hoan tiêu tốn của công ty số tiền không nhỏ, với Ưng Tôn Chi như thế hà khắc chắn chắn không thích nổi loại tình sự này. Đã cấp cho tiền thưởng không nhỏ còn muốn bào thêm sao? Ưng thị chắc chắn không có rộng lượng như vậy, tuyệt đối không muốn đáp ứng.

Lời nói của Ưng Tôn Chi tuyệt đối khiến hắn sợ sệt, trong lúc xoắn quẩy, kinh nghiệm miệng ngọt môi đường của Trương quản lý liền trỗi dậy, gấp gáp mở lời tiếp đáp, miệng mồm cười lấy lòng.

"Ây, Ưng tổng chúng tôi nguyện ý không nhận thưởng để có được một buổi liên hoan thật tốt, quây quần cùng nhau vui vẻ trò chuyện. Như thế kéo được khí thể của công ty lên, tinh thần càng cao năng xuất lại được hiệu quả, lại có thể lần nữa đem chỉ tiêu mà vượt cao hơn."

Đám người ngoài kia nghe Trương quản lí nói vậy, trong lòng gào thét. Cái gì? Tiền thưởng của bọn ta, không không không. Cái đồ chết bầm này, ở đâu moi ra ý tưởng đó thế hả?!

Mày liễu Ưng Tôn Chi nâng nhẹ, tầm mắt rời khỏi chi chít chữ số trong văn kiện đặt lên nam nhân kia. Trương quản lý bị nhìn liền căng thẳng, thái dương điểm xuống vài hột mồ hôi nặng trịt.

"Thôi được, lần này coi như khen thưởng, mọi người tùy ý đi, đến nhà hàng M, ta chi trả."

Ưng Tôn Chi cuối cùng coi như chấp thuận, cuối đầu tiếp tục xem tài liệu, cô cũng không muốn quá hẹp hòi với nhân viên, huống chi họ lần này cũng đã làm rất tốt, coi như nuôi béo bò chờ đó tiếp tục lấy sữa.

Trương quản lí biết được chấp thuận, trong lòng vui như điên đám người bên người đồng dạng có pháo trong lòng, hoan hỉ như tết đến, mặt mũi thập phần sáng lạn nụ cười. Cuối cùng sau bao ngày chạy deadline, bán sống bán chết bán mạng cũng có dịp ăn chơi, mai đặc biệt là chủ nhật phải tận hưởng thật tốt.

"Ưng tổng đi cùng bọn tôi nhé, có ngài vẫn là tốt hơn."

Trong lúc vui sướиɠ quá độ, máu liều dâng lên não, Trương quản lí vô thức rủ rê Ưng tổng tài, nói xong lại thấy không đúng, bụm chặt cái miệng tùy tiện của mình. Thôi rồi, máu liều nhiều hơn máu não rồi, Ưng tổng tài là người như thế khó tính, sợ nhìn đến bộ dạng bê bết ăn chơi của nhân viên mình, sợ khiến cô mất hứng. Người hoàn hảo như Ưng Tôn Chi sao có thể tùy tiện.

Dò xét nhìn qua, thấy được khuôn mặt âm trầm của đối phương, Trương quản lí ngỡ rằng Ưng Tôn Chi từ chối, trong lòng một điểm trấn định, cười cười.

"Nếu Ưng tổng khô..."

"Được."

"!!"

Từ "được" của Ưng Tôn Chi liền khiến hắn hóa đá, mồm há to đủ nhét một quả trứng. Thế nào Ưng tổng lại đáp ứng. Hôm nay chả lẽ mặt trời mọc ngược hướng!!

.

Hoàn thành bữa tối đầy đủ bốn món, kèm thêm phần trái cây tráng miệng. Chỉnh chu đặt trên bàn, màu sắc cùng hương thơm đều rất tốt, đủ làm mọi kẻ sau một ngày bị cuộc đời dằn vặt hạnh phúc nhào đến, ăn sạch sẽ.

Mặc Hy ngồi trên bàn ăn, nhìn thành quả của chính mình, tự hào tự thưởng cho mình cái lời khen. Sau hai năm làm vợ thảo, kĩ thuật nấu ăn của nàng tăng lên không ít, không phật lòng ngày đó Tôn Chi ném đến sách nấu ăn cho mình. Bây giờ nhắm mắt cũng cho ra mấy món tinh tế mùi vị, thật xứng đáng vợ đảm của Ưng Tôn Chi.

Mà nhắc đến Ưng Tôn Chi, Mặc Hy nhìn lên đồng hồ treo tường, đã vừa vặn 18h mà chị ấy vẫn chưa có về, tăng ca sao, nhưng có thì cũng sẽ gọi cho mình một tiếng mà. Hay là...

Tâm trạng Mặc Hy lần nữa ủ dột, mây đen lần nữa kéo đến quay quanh đầu.

Hay là Ưng Tôn Chi vì sự kiện lúc trưa mà không muốn gặp mình không?

Lắc lắc đầu, Mặc Hy gạt bỏ ý nghĩ đó qua một bên, chắc chắn sẽ không đi. Ưng Tôn Chi tính tình coi như lãnh mặc nhưng không đến nỗi quá khắc khe với nàng, không vì một chút chuyện vặt vãn mà bỏ mặc mình đâu.

Ôm chút hy vọng nhỏ nhoi Ưng Tôn Chi có công việc đột xuất, tăng ca, tắc đường,...Mặc Hy mơ hồ nghĩ đến cả vấn đề tệ nhất, lập tức xua đi. Chắc chắn sẽ không đâu, chắc chắn là không. Ôm lấy đầu gối chính mình thành một đoàn trên ghế, nhìn xung quanh trống rỗng không một bóng người, trống trãi đến đáng sợ.

Cầm lên điện thoại, bấm đến dãy số của Ưng Tôn Chi, Mặc Hy chỉ muốn đánh tới một cuộc gọi hỏi thăm, nàng bây giờ rất bức bối, như ngồi trên đám lửa khẩn trương đến chịu không được. Nhưng rồi nhớ đến lời Ưng Tôn Chi từng nói, trong lúc nàng trong công ty, không được gọi đến làm phiền, chỉ có chuyện thật sự cần thiết mới được gọi cho cô.

Nhịn xuống khẩn trương trong lòng, Mặc Hy bỏ điện thoại lên bàn, kiên nhẫn chờ thêm một chút. Nàng thật sự không muốn làm phiền nhiễu cuộc sống của Ưng Tôn Chi, nàng hiểu rõ hơn ai hết công việc chị ấy làm có bao nhiêu áp lực cùng mệt mỏi, một thân gánh vác công ty Ưng gia hùng mạnh, nhất định trên vai vô cùng mệt mỏi. Mặc Hy muốn bên cạnh Ưng Tôn Chi, phần nào giúp cô vơi đi một phần mệt mỏi đó, đơn giản bằng những bữa ăn cũng được.

Nàng là kẻ vô dụng, cả đời đều vô dụng, dùng phương pháp vô dụng kia hảo chăm sóc Tôn Ưng Chi, chỉ cần chị ấy không phiền chán.

Ngồi bất động thêm hơn một tiếng đồng hồ, bần thần nhìn bàn cơm đến cổ phát đau. Mặc Hy coi như chịu không nổi nữa, cầm lên điện thoại gọi cho Ưng Tôn Chi, lo lắng đối phương xảy ra chuyện không hay.

"Alo"

Ngoài dự định, bên kia rất nhanh liền bắt máy, Mặc Hy mừng rỡ trong lòng, nhất định là không có chuyện gì rồi. Truyền đến giọng nói người mình thương nhớ, tim Mặc Hy nhảy cẩn một nhịp, giọng nói gấp gáp lo lắng.

"Tôn Chi, chị đang ở đâu thế? Em chờ chị thật lâu nha, lo lắng muốn chết nha~"

Bên Ưng Tôn Chi im lặng một hồi lâu, tạp âm bắt đầu xuyên qua điện thoại đâm tới màng nhĩ Mặc Hy.

"...tôi về trễ, đừng chờ."

Sau cùng Ưng Tôn Chi cũng trả lời nàng, nhưng chỉ vỏn vẹn nhiêu đó câu từ. Mặc Hy ngơ ngác nhìn điện thoại thật lâu, cuối cùng cũng chịu buông xuống, chống tay đứng dậy. Mặc Hy đơn giản hiểu ra Ưng Tôn Chi chắc là tiếp đãi đối tác rồi, bữa cơm nấu nhiều món ngon như vậy cuối cùng không thể để Ưng Tôn Chi thưởng thức, thật sự đáng tiếc.

Đứng lên thời điểm, hông nàng nhói lên đau đớn vì đã ngồi ghế gỗ quá lâu, vì cơn đau đột ngột, Mặc Hy lập tức té sầm xuống sàn, đầu gối đập mạnh xuống đất đầu tiên, vang lên âm thanh xương cốt với sàn cẩm thạch cứng rắn làm nàng hô lên một tiếng đau đớn.

Nằm dưới sàn, Mặc Hy co cụm thành một khối, ôm lấy đầu gối bị đập đất, mặt mũi nhăn nhó vì thương tổn. Đau, đau quá, đau quá. Nước mắt Mặc Hy bất giác chảy xuống, rơi xuống sàn thạch anh trắng, từng giọt, từng giọt. Đầu gối nhỏ cư nhiên lập tức bầm tím trông rất dọa người, còn dính một ít máu tươi, va đập lớn như thế không đổ máu mới là lạ.

Mặc Hy không biết vì sao lại xui xẻo thế này, bao nhiêu chuyện đen đuổi dồn hết ngày hôm nay mà đổ dồn lên người nàng, Tư Niêm giận, Tôn Chi chê nàng phiền, cơm nấu một bàn cuối cùng chả ai cùng nàng ăn, vậy còn bị té...

Nước mắt như thế ướt đẫm cả khuôn mặt của Mặc Hy, bộ dạng nàng bây giờ quá đáng thương, thân thể gầy cuộn tròn trên sàn, bàn tay ôm lấy đầu gối nhỏ, yếu ớt phồng miệng thổi vào vết thương, lâu lâu lại hấp hấp cái mũi đỏ của mình. Giống với tiểu miêu cuộn người tự liếʍ láp vết thương của chính mình.

Căn hộ của Ưng Tôn Chi cũng tính là lớn, không khí trống rỗng trong căn hộ lớn bắt đầu bao trùm thân thể run rẩy yếu nhược, hắc ám dày đặc từng khác trỗi dậy như muốn nuốt nàng, giây phút này Mặc Hy cảm giác mình là kẻ cô đơn nhất trần đời này. Chả ai cần nàng, ai cũng rời đi, một mực muốn bỏ lại Mặc Hy yếu đuối chống chọi màn đêm tĩnh mịch.

Nàng là một kẻ ghét khóc lóc, trong thế giới của Mặc Hy, dù tồi tệ đến đây, nàng vẫn đem nó biến thành tích cực, tận lực che giấu nước mắt của bản thân. Nàng chẳng muốn ai nhìn thấy vẻ yếu đuối vô dụng của mình, kể cả Ưng Tôn Chi. Nhưng hôm nay, cư nhiên Mặc Hy đã khóc đến hai lần, cực độ thương tâm mà khóc. Mặc Hy mỗi ngày chống chọi rất mệt mỏi, nhân lúc Ưng Tôn Chi đi rồi, nàng đem hết thảy ủy khuất biến thành giọt nước nóng hổi, từ khóe mắt chảy ra ngoài.

Mặc Hy là một kẻ yếu đuối, trước giờ đều như thế, nàng chỉ giỏi che giấu cái yếu đuối đó trong người thôi.

Mặc Hy bỗng dưng viễn tưởng ngây thơ, thần đèn có thể xuất hiện ban cho nàng ba điều ước. Đầu tiên nàng sẽ ước Ưng Tôn Chi bỏ qua công việc bộn bề lập tức trở về. Thứ hai là chị ấy liền ôm nàng trong lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt ngấn lệ trấn an thổi lên vết thương đau nhức kia ấm áp nói với mình sẽ không sao, sẽ mau hết đau, có chị ở đây rồi. Cuối cùng Mặc Hy chính là ước Ưng Tôn Chi có thể hôn nàng, ôm nàng, tiến hãm trong lòng, cả hai hòa làm một, chính miệng Tôn Chi nói ra câu "Chị yêu em."

Tự huyễn ra khung cảnh đó, trên khuôn mặt bi thương của Mặc Hy bất giác xuất hiện một nụ cười thật sự rất yếu ớt. Nàng thật sự mong muốn nghe câu nói đó, một lần cũng được, chỉ cần từ chính miệng Tôn Ưng Chi nói ra nàng nhất định rất mãn nguyện.

Vì trước giờ Ưng Tôn Chi chưa từng yêu nàng điều này Mặc Hy từ đầu đã biết, chỉ có nàng cố chấp yêu Ưng Tôn Chi, cố chấp bám lấy cô mong có thể khiến Ưng Tôn Chi yêu mình.

Nhưng tới bây giờ , chị ấy một chút cũng không có yêu mình, một chút cũng chưa từng.

.

.

P/s: Các ngươi nên nhớ ta là một con nghiện ngược nha~