Chương 33

Thể lực Ưng Bạch Uy luôn là một cái điểm yếu chết người, nàng là người sinh ra với khuyết tật, vô cùng yếu ớt, ngoài mang theo một cái thân thể khác biệt hoàn toàn so với đồng loại thì còn phải mắc thêm một số bệnh phiền phức, Ưng Bạch Uy chưa từng nghĩ sự khác biệt của bản thân là một cái gì đó đáng tự hào, giống như một loại đày đọa thì đúng hơn, bất quá Ưng Bạch Uy không đến nổi quá chán ghét bản thân, dù sao căn bệnh này đem lại cho nàng một cái túi da thật hoàn mỹ, giống như tựu vật của thượng đế, Ưng Bạch Uy biết rõ giá trị nhan sắc của mình, từ nhỏ nhờ bộ dạng này nàng đã chiếm được yêu thương từ không ít tiền bối trong gia tộc, như thế còn đút túi một phần gia sản mà chẳng phải động tay động chân, nói cho cùng vẫn là lợi nhiều hơn hại.

Ưng Bạch Uy đối với bản thân luôn có một phần kiêu hãnh, đời này nàng chính là nhìn người bằng nửa con mắt, mà còn cái gì ngăn cản nàng kiêu hãnh đây, nhân sinh phụ thân là đại lão Ưng gia, gia tộc lớn nhất nhì tam gia, sau lưng có Lão Phật Gia đỡ đần che chở, bề trên có đại huynh Ưng Khải Nam làm chủ hắc bang cực kỳ hùng hậu, tỷ tỷ Ưng Tôn Chi tổng tài Ưng thị, trên giường còn có lão công là đệ nhất hộ thân Tiếu Nhật Khương tay không hạ thủ vài chục người, trên dưới giường hay dưới giường đều ưu tú, còn cái gì mà Ưng Bạch Uy không kiêu ngạo nữa đây, nếu có chắc cũng trên giường thể lực quá yếu, không thể ép Tiếu Nhật Khương ra đến lần thứ hai mà thôi.

Vẻ mặt mang theo mười vạn phong tình, ngón tay tựa ngọc nghịch ngợm đi trên trên sóng mũi thẳng tắp của Tiếu Nhật Khương, bởi vì đối phương là người hỗn huyết nên dáng vẻ khuôn mặt đều khác biệt so với tất thảy, mũi rất cao, khuôn mặt góc cạnh hoàn mỹ, dù dáng vẻ thô trướng nhưng vừa đủ không mất vẻ đẹp thuộc về nữ nhân, thật giống những vị thần trong tuần thoại Hi Lạp làm Ưng Bạch Uy mê đắm không thôi.

Ưng Bạch Uy trời sinh tính tình thích dựa dẫm, nên Tiếu Nhật Khương ngoài nhiệm vụ vệ sĩ, lão công, con là cái gối ngủ di động của Ưng Bạch Uy, cơ thể đối phương so với Ưng Bạch Uy lớn gấp mấy lần nàng thế dựa đến thoải mái còn không kiêng nể mà ngủ luôn trong người Tiếu Nhật Khương chẳng lo sợ điều gì.

Ưng Bạch Uy khi nãy sớm đã ngủ cũng đủ, che miệng ngáp dài, hiện tại nhàm chán liền chuyển qua làm loạn trên người Tiếu Nhật Khương, đem chỗ nào sờ được đều sờ hết qua một lần, vừa hay hai người cũng chuyển đi địa bàn ân ái đến ghế sô pha lớn trong phòng bệnh, không kiêng kị mà vui vẻ không thèm để ý đến Ưng Tôn Chi.

Tiếu Nhật Khương thẳng lưng ngồi, khuôn mặt vô sắc dù Ưng Bạch Uy chạm đến toàn nơi nhạy cảm, cô giống như cục đá, tùy tiện để Ưng Bạch Uy thích làm gì thì làm, thích ném đi đâu thì ném, mặc cho Ưng Bạch Uy làm loạn trên người mình, dù sao đã sớm quen thuộc đối phương càn rỡ.

Ưng Tôn Chi đối với cặp tình nhân trẻ này không thèm đặt vào trong mắt, đem sách được Lai Mỹ Y đem tới ra đọc qua, chỉ là không có kính mắt nên nhìn chữ có chút khó khăn, nhưng Ưng Tôn Chi vẫn cố gắng, dù sao mắt của Ưng Tôn Chi cận cũng không nặng, nheo mắt một chút là được.

Một trang giấy rồi một trang giấy qua đi, nhưng Ưng Tôn Chi hình như cũng không tiếp thu được bao nhiêu hàm nghĩa, thật sự một chút tâm trạng cũng không có, phải thú nhận ở đây quả thật quá nhàm chán, bị biến thành phế nhân ép phải nằm một chỗ không phải chuyện vui gì, Ưng Tôn Chi là loại người mỗi ngày đều phải làm việc, bỗng dưng thay đổi sinh lý làm cô không kịp thích nghi, so với ở đây Ưng Tôn Chi cảm thấy ở nhà vẫn tốt hơn, có thể vừa làm việc, vừa có thể ra sân vườn tịnh tâm, nhâm nhi nước trà, còn có...

Đôi mày liễu chốc khẽ cau lại, ngón tay niết trang sách dự định lật qua mà tâm tư nhiễu loạn, Ưng Tôn Chi cảm thấy năm qua, bản thân đúng thật có vấn đề thật rồi, cư nhiên lại để tâm nhiều chuyện không nên, thật không giống bản thân chút nào cả, như là bị bỏ bùa mê làm mất hết phương hướng.

Ưng Tôn Chi lắc đầu, ép cho bản thân chú tâm đọc sách nhưng đầu óc như thế không chịu phối hợp, phân tán đi chỗ khác làm Ưng Tôn Chi thật khó chịu, giằng co mãi cuối cùng không còn tâm trạng muốn đọc sách nữa, nhìn chữ đều cảm thấy chướng mắt.

"Ta thấy tiểu tình nhân của tỷ tỷ không tệ, kiều diễm, bất quá không bằng ta. Hắc hắc."

Ưng Bạch Uy ngồi phía bên kia bỗng dưng lên tiếng nói cười, thu hút Ưng Tôn Chi chú ý.

Ưng Tôn Chi nhận thấy vị tiểu muội này của mình hình như không ngừng để ý đến người kia, còn không không kiêng nể mà nhắc đến trước mặt cô, điều này làm Ưng Tôn Chi vừa khó hiểu vừa không vui.

"Ngươi điều tra nàng?"

Ưng Tôn Chi đóng lại sách, chuyển qua cùng Ưng Bạch Uy hội thoại, dù sao cũng không có tâm tình có cố cũng vô ích.

"Ừm, ta từ chỗ Họa Đán biết được mấy thông tin vô cùng thú vị."

Họa Đán trong lời Ưng Bạch Uy chính là một trong những cẩu ngoan của Ưng gia, hắn là người chuyên điều tra thông tin, mấy năm qua lăn lộn chỗ Hứa Niêm Khâm khôn ra không ít, ngay cả những thứ khó tìm nhất vào tay hắn cũng đều ra cả.

Ưng Tôn Chi nghe thấy liền tỏ vẻ không vui.

"Vì sao?"

"Đơn giản vì ta thích."

Ưng Bạch Uy láu cá đáp, cằm gác lên Tiếu Nhật Khương vai, cười đến mị hoặc nhìn Ưng Tôn Chi.

Ưng Tôn Chi nghe câu kia đều không hài lòng, vị tiểu muội này từ lúc nào cũng tính tình cổ quái, làm việc gì cũng khiến người khác không hiểu được, Ưng Tôn Chi đối với Ưng Bạch Uy mười lăm năm trước trong đầu chỉ là một nữ hài dị dạng nhưng lại đặc biệt đáng yêu, thích ôm chân người làm nũng, chứ không phải một nữ nhân tâm tư khó lường như bây giờ.

"Ta biết rõ nàng, cái gì cũng đều biết, vì sao tỷ tỷ chịu phát sinh quan hệ với loại nữ nhân kia, còn quây quần với nàng ta lâu như thế. Chậc, tỷ tỷ đúng là vô tình, cư nhiên là người thích dùng tình đổi lợi ích."

Ưng Bạch Uy chậc lưỡi cảm thán, lời thốt ra đều là châm chọc.

Thời điểm Ưng Tôn Chi xuất hiện Mặc Hy đồng dạng thời gian Hứa Niêm Khâm tìm đến cửa Ưng Khải Nam muốn hợp tác, nhìn bề ngoài việc này có lẽ không mấy liên hệ nhưng suy nghĩ kĩ mới thấy có khuất mắt, Hứa Niêm Khâm là một nữ nhân tâm địa thâm sâu, không dễ gì chịu làm cẩu cho Ưng Gia, thế mà vẫn làm, còn là một con cẩu ngoan suốt mấy năm trời, còn âm thầm chuyển một phần cổ phiếu cho Ưng Tôn Chi, Ưng Bạch Uy lúc đầu còn nhiều nghi vấn, nhưng đến khi tìm được ảnh của tiểu tình nhân của tỷ tỷ liền hiểu ra không ít chuyện.

Thì ra vị tỷ tỷ mình bao nhiêu năm coi trọng cũng đều là loại rác rưởi.

"Ngươi ở Ưng gia làm cảnh vật quá lâu, sinh nhàn rỗi?"

Ưng Tôn Chi cười nhạt nhẽo, ánh mắt nhìn Ưng Bạch Uy không mấy hảo ý, cô ghét nhất loại người thích để ý chuyện của mình, kể cả là thân thích đi chăng nữa cũng đều không thích.

"Không sao. Ta thấy tỷ đối với nàng ta cũng rất tốt, cũng không đến nổi vô tình, còn tốn không ít tâm tư. Nếu được thì hết ba năm kia thời hạn đem nàng về ra mắt phụ thân cùng mẫu thân đi, ta trong nhà có thêm một chị dâu cũng vui vẻ."

Ưng Bạch Uy nói đến vui vẻ, không thèm để ý Ưng Tôn Chi sắc mặt, nàng cảm thấy bị tỷ tỷ này của mình đúng là loại người khẩu thị tâm phi, tốn nhiều tâm tư như thế cho nữ nhân kia còn giả vờ thanh cao làm gì nữa không biết.

"Ta không cần ngươi nhiều lời, nàng ta căn bản chỉ là một nữ nhân vô dụng, Ưng gia không cần kẻ vô dụng."

Ưng Tôn Chi thái độ càng thêm lãnh khốc, trong đôi mắt căn bản không nhìn ra độ ấm, đối với Ưng Bạch Uy không khác gì địch nhân.

Ưng Bạch Uy nghe loại lời lẽ kia cùng chán ghét của tỷ tỷ dành cho mình, không những không giận mà còn cười rộ lên kiều diễm, giống như vừa nghe được loại chuyện hài hước nhất cuộc đời.

*Cốc cốc*

Tiếng gõ cửa hoàn toàn phá vỡ bầu không khí căng thẳng trong phòng, Ưng Bạch Uy như thế cũng thu hồi tâm tình, thu vào trong Tiếu Nhật Khương người, đầu tựa vào ngực đối phương, nhắm mắt, Ưng Tôn Chi như vậy cũng thu lại lãnh khốc trong mắt, nghiên đầu nhìn ra cửa sổ lớn, mong cảnh vật sẽ dịu đi tâm tình khó chịu của mình.

Bước vào là một đại hán, hắn là người canh giữ ngoài cửa phòng bệnh.

"Thưa tiểu thư, bên ngoài có một nữ nhân, nghe nói là người quen của đại thiếu gia, đã ngồi ở ghế chờ đến nữa tiếng rồi."

Ưng Tôn Chi cùng Ưng Bạch Uy nghe thế đều không giấu được kinh ngạc, vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến thật, Ưng Bạch Uy như kiếm được vàng, liền nhảy khỏi Tiếu Nhật Khương l*иg ngực, mặc kệ chân không mang giày, như một tiểu tước xổng chuồng bay mất, Tiếu Nhật Khương dù xuất thân quân nhân, phản ứng nhanh nhạy cũng không kịp làm gì, chỉ là không ngờ Ưng Bạch Uy lại như vậy kích động.

Mặc Hy ở nơi ghế chờ, đơn độc thân ảnh, mắt rũ xuống nhìn sàn nhà trắng của bệnh viện, quần áo xốc xếch, quần thâm bên dưới mí mắt không che giấu được, mái tóc nâu đậm xù lên không ít, bộ dạng có hơi chật vật nhưng che không nổi mị nhan, ngồi đây sớm giờ thu hút không ít tầm mắt người, đều là trắng trợn thưởng thức dung nhan liêu nhân, mà Mặc Hy cũng quen, vô tâm vô thế không để ý, căn bản chú ý của nàng đều đặt trên cửa phòng bệnh đóng chặt có hai đại hán trấn thủ.

Chân trong giày đã vải sớm biến dạng, toàn là máu bầm, lan đến tận cổ chân, Mặc Hy thở hắt một hơi, đau nhức dày vò rất khó chịu, bất quá Mặc Hy cảm thấy cũng không tệ lắm, ngược lại cảm thấy vui lên rất nhiều, nếu như thế này đổi được nhìn được Ưng Tôn Chi, nàng thấy cũng chả thấm vào đâu.

Đưa mắt đến phòng bệnh có hai đại hán cao lớn, âu phục đen sạch sẽ chuyên nghiệp, Mặc Hy cảm thấy thật bất lực, hình như trong đó chính là nhân thân Ưng Tôn Chi ghé thăm, bởi vì nàng nghe được không ít tiếng nói cười từ đó, Mặc Hy ham muốn xông vào rất lớn nhưng đều phải cắn răng giữ lại trong lòng, nếu mình như thế xông vào, vô phúc vô hạnh gặp phải cha mẹ Ưng Tôn Chi thì phải giải trình thế nào đây, nàng chính là sợ Ưng Tôn Chi gặp phải phiền toái, dù sao chị ấy lâm bệnh cũng đã mệt mỏi rồi.

Mặc Hy chọn ngồi trên ghế dành đặt dọc ở dãy hành lang, đặt cách xa phòng bệnh Ưng Tôn Chi một khoảng, giả vờ làm một người qua đường, không đến gần nơi đó, dù sao sớm giờ chạy loạn đã mệt muốn xỉu, thôi cứ ngồi đây hảo nghỉ ngơi một chút, chờ đợi người nhà Ưng Tôn Chi đi hết nàng liền chạy vào nhìn Ưng Tôn Chi, còn phải cẩn thận kiểm tra một chút coi thử chị ấy có sức nẻ gì không để còn chăm sóc nha.

Mặc Hy nhìn đồng hồ treo tường rồi lại nhìn cửa phòng, ánh mắt tràn ngập chờ đợi, chân đung đưa lên xuống, coi như phân tán đau đớn, ngâm nga ca khúc tỷ tỷ hay hát cho nàng nghe, sau một lúc lại cảm thấy chán, ánh mắt chuyển sang nhìn sàn nhà sạch sẽ, cảm thán nơi này vệ sinh cũng rất tốt nha, lau sàn sạch sẽ đến nổi có thể thấy khuôn mặt của một tỷ tỷ xinh đẹp ở kia kìa.

Mặc Hy chăm chú ngắm bản thân thông qua phản chiếu, không ngừng tự luyến, bỗng dưng bên kia có tiếng xông cửa làm nàng tim nhảy thót, xém tí bật ngửa, còn chưa kịp hoàn hồn thì ở đâu một cái đầu trắng bóc như ma bay đến bên cạnh mình, đôi mắt đỏ như máu híp lên quỷ dị, cười đến lộ hàm răng trắng, trắng đến độ có thể so với da thịt trên người nàng.

Ủa? Hình như so sánh vậy có hơi sai nha.

Mặc Hy hai mắt trừng lớn sắp rớt, đến thở cũng không dám, đang vẻ như vừa nhìn thấy người ngoài hành tinh giáng thế, mà Ưng Bạch Uy đối với phản ứng này cảm thấy quen thuộc, bản thân nàng như vậy chắc chắn sẽ dọa không ít người, nhưng phản ứng này vẻ trên đối phương còn cảm thấy đáng yêu, giống như một con cún bị dọa sợ, chọc lên Ưng Bạch Uy thích thú, là người yêu cái đẹp, cái gì thật sự đẹp nàng cũng sẽ không tiếc lời thú nhận.

"Thấy ta đẹp không?"

Mặc Hy vẫn chưa thoát khỏi chấn kinh, não bộ vẫn chưa tải kịp phản ứng tiếp theo nên hành động cái gì với cái người kì quái này, đã thế đối phương còn bồi thêm một câu hỏi quái lạ, làm não nàng đang tải chậm biến thành quá tải, xíu chút là xí khói ra ngoài.

Ưng Bạch Uy đối với nữ nhân trước mắt phản ứng chính là cười rộ lên.

Đáng yêu quá đi~

"Hắc hắc, không đùa ngươi nữa. Ta là Ưng Bạch Uy, là thân muội của Ưng Tôn Chi."

Ưng Bạch Uy bàn tay mảnh khảnh tựa cành trúc đưa tới, chủ động giới thiệu bản thân, tiếu ý vẫn chưa tuyên giảm, mi mắt trắng cong lên hoàn mĩ như trăng lưỡi liềm.

Trước dụ hoặc kia Mặc Hy tâm tư từ khi đã câu đi mất, trước giờ luôn nghĩ bản thân cùng Ưng Tôn Chi chính là đẹp nhất nhưng thời khắc này đứng trước nữ nhân tự là Ưng Tôn Chi thân muội, sớm lý tưởng kia đã lung lay muốn đổ.

Ủa chờ chút đây là Ưng Tôn Chi thân muội sao?!

"Nghe ta nói không đó?"

Mãi vẫn chưa thấy người kia đáp lại mình, ánh mắt kia vẫn trừng lớn, Ưng Bạch Uy thoáng một chút hờn giận, bá đạo ép sát nữ nhân trước mặt vào thành ghế, đem khuôn mặt cả hai gần trong gang tấc, lông mày bạch vũ nhíu lại không vui.

"Ta..ta...ta..."

Mặc Hy bị ép lại càng sợ hãi, lắp ba lắp bắp miệng không biết nói cái gì, thật muốn đẩy ra nữ nhân càn rỡ này, nhưng nghĩ đến đối phương là thân muội của Ưng Tôn Chi, rốt cuộc vẫn không dám, khuôn mặt không biết lần thứ bao nhiêu trong ngày tuôn đầy mồ hôi.

Tiếu Nhật Khương từ bên trong bước ra ngoài liền thấy loại cảnh tượng này, bất quá nét mặt mười năm không đổi, đều là vô cảm như nước lọc, thân thủ nhanh nhẹn tiến đến, bế Ưng Bạch Uy lên, cánh tay tay lớn nhốt bạch thỏ thích nháo loạn này vào lòng mình.

"Tiểu thư không nên chân trần chạm đất, sẽ bị thương."

Đến giờ Tiếu Nhật Khương mới chịu mở miệng, giọng nói của cô so với vẻ ngoài thật sự khác biệt, dịu dàng ấm áp giống như tiếng gió xuân.

"Hừ cần nhà ngươi lo lắng sao."

Ưng Bạch Uy bị bất ngờ bế lên bị dọa không ít, bất mãn kêu thành tiếng, nhưng khi trong trong vòng tay quen thuộc cùng mùi hương sớm đã khắc sâu trong tâm trí, thân thể bắt đầu phản ứng không có điều kiện, như thỏ tìm thấy hang, rúc vào bên trong hảo tận hưởng.

Tiếu Nhật Khương tay cẩn thận xoa mái đầu trắng mềm của người trong lòng, ngón tay đan vào ba ngàn tóc, động tác yêu chiều cẩn thận như đang nắm trên tay bảo vật, vừa xoa vừa liếc nhìn Mặc Hy một cái, ánh mắt xám tro vô cảm nhưng Mặc Hy từ phía dưới đối diện không biết vì sao da gà da vịt đều thi nhau nổi lên, sống lưng cũng phải rùng mình vài lần mới chịu được.

Đây là loại sự tình gì? Một người bộ dạng từ đầu đến đuôi trắng như bột gạo tự xưng là Ưng Tôn Chi thân muội, một người thì cao lớn như cái cột nhà đang không ngừng đưa ánh mắt "thân thiện" trên người mình, đã vậy hai người còn không ngừng âu âu yếm trước mắt.

Đây có phải là ảo ảnh của việc bị trật chân mà ra không đây?!

Ưng Bạch Uy ôm ôm thoải mái lại nhớ đến vẫn còn Mặc Hy ngồi đó, không thể để chị dâu mình đợi thêm, chính là quá thất lễ rồi, Ưng Bạch Uy rời khỏi Tiếu Nhật Khương ngực, quay qua kêu nàng.

"Đi thôi, tỷ tỷ ta ở bên trong, đang rất nhớ ngươi nha."

Ưng Bạch Uy nói liền hắc hắc cười lên đầy ý tứ, không quên đối kêu gọi Mặc Hy một chút mau chút tiến vào, không có gì khách khí của người dưng, bởi vì nàng sớm không coi Mặc Hy là người xa lạ.

"A, ta...ta cảm ơn."

Mặc Hy nghe lời thoại nhẹ nhàng kia liền giật mình, không ngừng rối rít cảm ơn Ưng Bạch Uy , nhanh chóng chống tay đứng lấy lực đứng lên, theo chân nữ nhân cao lớn kì quái kia, nhịn xuống đau nhức mau chút đi vào nhìn giống cái đuôi nhỏ, trong lòng đều hạnh phúc muốn rơi hết nước mắt, thầm ghi lần này ân nhân của vị thân muội này của Ưng Tôn Chi.