Chương 19

"Nói, vì sao lại bỏ đi."

Đối diện Triết Cơ, ánh mắt Niêm Tư mấy phần lạnh lùng nhìn thẳng.

Khi nãy vừa vặn nàng cũng Mặc Hy cãi nhau xong, đi ra thì thấy đứa nhỏ này mở cửa chạy đi đâu mất tiêu làm và Mặc Hy nháo loạn thành một đoàn, ba chân bốn cẳng đôn đáo chạy đi tìm khắp nơi, cũng may đứa nhỏ này chân so với các nàng ngắn hơn, không chạy xa lắm, Mặc Hy nhanh chân tìm được kéo về đây.

Triết Cơ cuối thấp đầu, nắm chặt chiếc áo bạc màu của mình đến nhàu nhĩ, cắn chặt môi không nói ra một lời nào hết, bộ dạng cứng đầu này làm Niêm Tư thở dài, rời khỏi ghế, bước đi vào bếp một lúc sau nàng đem đến một ly sữa nóng, đến trước mặt của hài tử này đưa ra.

"Uống đi, hơi nóng một chút."

Khi nãy Niêm Tư có để ý hài tử lúc ăn bánh chỉ ăn rất ít, đều đem nhường cho hài tử kia và Mặc Hy, ánh mắt lại có chút thèm muốn lại một mực không dám ăn nữa, im lặng nhìn cả hai người ăn, chốc chốc lại mỉm cười.

Hài tử mãi vẫn chập chờn, không dám lấy ly sữa từ tay mình, Niêm Tư cũng không vội, đặt xuống bàn, ngồi lại chỗ cũ, ánh mắt có chút lơ là.

Triết Cơ vẫn một mực nắm chặt áo, sau một lúc cũng chịu ngước mặt lên nhìn Niêm Tư, lấp lửng mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Niêm Tư nhìn Triết Cơ muốn chủ động, ôn hòa mỉm cười.

"Muốn nói gì cứ nói, ta sẽ nghe."

Triết Cơ nhìn nụ cười của người đối diện, trong thâm tâm liền bị ôn nhu kia làm cho mền nhũn, một mực hạ thấp giọng nói hướng Niêm Tư.

"Xin lỗi."

Niêm Tư đối với sự việc hài tử này chạy đi cũng không mấy tức giận, nhiều hơn vẫn là lo lắng. chắc đã nghe được mình cùng Mặc Hy cãi nhau nên mới có hành động bồng bột này.

"Không sao, lần sau không nên, ngoài kia rất nguy hiểm, hiểu không?"

Triết Cơ lẳng lặng gật đầu, chắc vì nhận ra mình có lỗi nên đối với Niêm Tư nghe lời hơn.

Niêm Tư nhìn ra hài tử này còn muốn nói cái gì đó nữa, nhướng mi hỏi.

"Ngươi còn gì muốn nói à?"

Tâm tư bị vạch trần làm hài tử Triết Cơ có chút hoảng hốt, mở to mắt nhìn Niêm Tư, sau đó cuối đầu không dám nhìn đôi mắt thẳng tắp kia, vẫn là vì mang một chút sợ sệt cùng hối lỗi.

Trước bộ dạng quẫn bách của hài tử, Niêm Tư chỉ mỉm cười, trước giờ nàng không mấy thiện cảm với hài tử, phần nhiều bọn chúng quá phiền phức, náo nhiệt, với một người quanh năm cúi đầu trong bản vẽ như Niêm Tư việc có trẻ con xuất hiện trong tầm mắt là điều đặc biệt cấm kị, vì Niêm Tư cũng từng trãi qua cảm giác bị phá hoại công sức mình bởi một hài tử thối, còn chả thể bắt đền được gì vì cái câu "hài tử có biết gì đâu" kia.

Nhưng hài tử trước mặt Niêm Tư lại rất khác, ánh mắt kia thật sự quá đặc biệt, một loại ánh mắt có phần vô cùng khác lạ so với những kẻ cùng trang lứa làm Niêm Tư có thêm chú ý hơn. So với những đứa trẻ cùng lứa, hài tử này kém hơn rất nhiều có lẻ phải chịu khổ nên khuôn mặt có hơi hóp lại, gò mà lộ ra xương, da dẻ màu lúa mạch, mái tóc hơi khô loạn vì không được chăm sóc kĩ càng, vẫn là một loạt đặc điểm của những đứa không có sinh cảnh tốt.

Bất quá đôi mắt lại ảm đạm, trưởng thành hơn rất nhiều so với lứa tuổi của mình.

Còn đang suy nghĩ vẫn vơ, Triết Cơ bỗng dưng mở miệng nói, làm Niêm Tư liền nhìn qua.

"Nếu đi rồi, tỷ có thể nhận nuôi Đông Linh, tỷ giữ lại cậu ấy tốt hơn."

Thì ra hài tử đang ngủ cùng Mặc Hy tên là Đông Linh.

"Còn ngươi?"

"Chịu đánh quen rồi, sẽ không sao, dù gì Đông Linh yếu ớt hơn nhiều."

Nghe ngữ khí kia có bao nhiêu thản, giống như đó là một chuyện quá bình thường. Niêm Tư có phần cảm thấy hài tử này quả thật đáng thương.

"Ngươi cảm thấy ta sẽ thu nuôi các ngươi?"

Triết Cơ nghe đến đây có chút á khẩu, run rẩy hai vai nhè nhẹ, đôi mắt mở to nhìn Niêm Tư trước mặt, có chút ảm đạm. Một lúc, Triết Cơ lại cuối đầu, thở ra một hơi, chán nản.

"Vậy thì thôi, cảm ơn tỷ vì bữa ăn, khi nào Đông Linh thức dậy ta sẽ đưa cậu ấy về."

Thái độ này của nữ hài làm Niêm Tư có nơi bất ngờ.

"Nơi đó tệ như thế ngươi còn muốn trở về?"

"Tệ thật, nhưng ít nhất cũng có một nơi ăn ngủ, vẫn đỡ hơn đất là giường trời là chăn."

Niêm Tư nghe ngữ khí bình thản của hài tử, trong lòng thầm tán thưởng, mỉm cười càng thêm ôn nhu, cảm giác đứa nhỏ này không tệ đi nhất sau này sẽ làm nên chuyện lớn.

"Vậy uống xong ly sữa đi."

Triết Cơ gật gù, cảm giác đặc biệt âm u, lại thêm một lần bị người ta từ chối nuôi dưỡng, đặc biệt là Đông Linh, ở trong cô nhi đặc biệt chịu khổ, vẫn mong muốn tỷ trước mặt có thể giữ lại Đông Linh.

Cầm ly sữa, mùi thơm phản phất làm Triết Cơ bụng dấy lên cồn cào, yết hầu khẽ động một chút, nhịn không được cơn đói, ở cô nhi được ăn rất kém, toàn những món khó ăn, vậy mà Triết Cơ lại không được lòng mẹ lớn, bà ta càng đi cắt xén bữa ăn của mình, biến Triết Cơ ốm yếu, lại càng thêm không có sức sống.

Chầm chậm uống sữa, Triết Cơ cố gắng uống chậm nhất có thể, không phải vì không đói mà là vì sữa này quá ngon, lần đầu tiên Triết Cơ nếm thử món ngon như thế, nên sợ hãi dòng sữa thơm ngọt này sẽ mau hết, chậm rãi chậm rãi từng chút từng chút nuốt xuống sữa.

Không vội uống hết, Triết Cơ chừa lại một nữa ly sữa, nhướn người định đặt lại lên bàn.

"Uống hết đi, ta vẫn còn một ly cho Đông Linh."

Niêm Tư trên môi nụ cười ôn hòa, đứng lên, tiện tay xoa xoa đầu hài tử, rồi tiến vào nhà bếp.

Đỉnh đầu truyền đến cảm giác ấm áp, Triết Cơ hai tai đỏ ửng, cuối đầu thật thấp, chờ Niêm Tư đi khỏi liền che đi hai má đỏ ửng của mình.

Pha hai ly sữa, đem vào trong phòng ngủ, Mặc Hy khi nãy vì chạy vòng vòng tìm hài tử kia mà mệt mỏi, liền lao vào trong phòng của Niêm Tư mà lăn ra ngủ, không quên kéo theo hài tử cùng nàng đi đánh cờ cùng Chu Công.

Mức độ tự nhiên của Mặc Hy, Niêm Tư đã quen, bằng hữu với nhau cũng đã mấy năm, đến nổi số đo ba vòng của nhau đều biết hết nên việc người kia tự tiện như thế, Niêm Tư cũng chỉ biết nhún vai làm ngơ.

Niêm Tư đặt hai ly sữa đặt bên bàn, đi tới bên giường ngồi xuống, Mặc Hy lúc ngủ không tính là quá xấu đi, khuôn mặt đem gác lên đầu hài tử, tay chân quấn chặt lấy nhau, mà hài tử kia quả thật biết lựa chỗ, đem đầu chôn vào ngực lớn Mặc Hy, bên má phồng lên ngủ ngon lành.

Thời điểm này Niêm Tư mới có dịp nhìn kĩ hài tử còn lại mà Mặc Hy đem tới, ngắm một chút liền hiểu ra vì sao đối phương cùng hài tử kia lại thích đứa nhỏ này đến vậy, thì do là cái Đông Linh này khuôn mặt thật khả ái, còn mang theo vô hạn yếu ớt làm người ta muốn đem ôm vào trong lòng. Mà đặc biệt, hài tử này dáng dấp, thật giống Mặc Hy, đều một loại trẻ con tính tình. Nếu không phải Mặc Hy to xác, chắn chắn Niêm Tư sẽ đem cả hai quy chụp thành hai cái hài tử còn là tỷ muội của nhau.

Muốn đem cả hai đánh thức, điện thoại trên đầu giường của Mặc Hy run lên, Niêm Tư tạm dừng hành động, nhìn thoáng qua Mặc Hy điện thoại, là Ưng Tôn Chi gọi đến, liếc qua đồng hồ, cũng đã trễ rồi, chắc Ưng Tôn Chi muốn kêu Mặc Hy về nhà đi. Niêm Tư có phần gật gù tán thưởng, hình như cô ta cũng biết để ý đến Mặc Hy rồi.

Tiếng kêu điện thoại lớn, Niêm Tư do dự một hồi liền bắt máy, xuất phát từ nội tâm muốn thông báo Mặc Hy đang ở nhà của mình.

"Chào Ưng tổng, Mặc Hy đang ở chỗ ta, chút nữa ta sẽ đánh thức Tiểu Mặc dậy, kêu nàng về nhà."

"..."

Đầu dây bên kia một phút trầm mặc, im lẳng như thế là Niêm Tư trong lòng khó hiểu, nhưng vẫn không vội lên tiếng, chờ đợi người kia mở lời.

"Quán bar nào?"

Âm thanh lạnh lẽo truyền đến bên tai là Niêm Tư có chút hốt hoảng, lạnh kia như muốn xuyên qua điện thoại đâm tới màng nhĩ, tê buốt toàn bộ thần kinh.

"Không phải..."

"Khách sạn?"

Chưa kịp giải thích lại bị giọng nói lạnh lùng kia đánh tới, làm Niêm Tư quả thật khó xử.

"Ưng tổng, hiểu lầm rồi, ta là bằng hữu của Tiểu Mặc, là Niêm Tư."

Bên kia hình như vẫn còn chưa tin tưởng, Niêm Tư trong lòng thở dài, nhìn qua Mặc Hy nằm ngủ ngon lành, nội tâm đau lòng bản thân bị ai kia hất nước bẩn.

"137 đường J, Mặc Hy ở nhà ta chơi, hiện tại ngủ rồi. Ưng Tổng đến đưa nàng..."

Đầu dây bên kia dập máy một cái rụp, làm Niêm Tư cứng đơ cả ra.

Đem điện thoại đặt lại lên đầu giường, khinh bỉ người kia gọi tới, đúng thật thái độ cao cao tai thượng làm không ai có thể ưa nổi mà, hèn chi Hứa Niêm Khâm toàn nói xấu cô ta, Niêm Tư đưa tay nhéo má kia căng mịn, nghĩ không nổi đối phương vì sao lại có thể đâm đầu yêu với một như vậy, tưởng rằng bị dán mông lạnh miết rồi sẽ sinh chán nản mà bỏ đi, lại bắt đầu chuỗi ngày hoan lạc khác, ai ngờ dây dưa cùng hơn hai năm, phải nể nhất cái tính kiên cường chịu đựng của nàng.

Bên ngoài cuối cùng truyền đến tiếng chuông Niêm Tư thầm đếm thời gian, như thế cũng chỉ có năm phút, thật là ghê nha, đúng là muốn bắt gian có khác, phóng bô nhanh như thế. Nàng đứng dậy lưu luyến má Mặc Hy lâu rồi chưa được nhéo lại, cuối cùng cũng phải buông tha. đi ra mở cửa.

Nhìn thấy trên sô pha hài tử kia đang cuộn mình vào giấc ngủ, Niêm Tư có hơi bất ngờ, không ngờ đứa bé này cũng chịu buông xuống đề phòng mà ở nơi xa lạ này ngủ, cũng may Ưng Tôn Chi bấm chuông chỉ có một tiếng, không mấy quấy rầy giấc ngủ của hài tử, nàng đi tới lấy chăn bông bên cạnh kéo lên cơ thể gầy guộc kia, phát hiện cánh tay có chi chút vết thương, Niêm Tư nhăn mày một lúc, nhớ lại lời Mặc Hy kể, có chút nóng giận kẻ làm ra loại chuyện này.

Thầm đếm thử số tiền còn thừa trong tài khoản của mình, cùng dư dã mỗi tháng, xem thử có đủ nuôi hai cái hài tử hay không đây.

Chỉnh chăn xong, Niêm Tư ung dung đi tới cửa, không vội vàng lắm, dù sao cũng không muốn ai kia đem ăn hại của nợ của mình trở về, lâu lâu gặp có một ngày cũng khó khăn như vậy, thật đáng ghét.

Cửa mở ra, Ưng Tôn Chi cao mảnh thuận mắt thân ảnh liền đập trước mắt, ánh mắt bao nhiêu lạnh lùng không kiêng nể đâm tới Niêm Tư khuôn mặt, dò xét khó che dấu.

"Chào, tôi đến đưa Mặc Hy về?"

Lời nói kia cũng có thể tính là thân thiện, nhưng phối với ánh mắt của đối phương, cực kỳ không thích hợp, như đầu heo gắn thân bò, nói một đằng thái độ một nẻo làm Niêm Tư có hơi khó chịu nữ nhân này thái độ.

Với lại trước giờ Niêm Tư vẫn chưa bao giờ có thiện cảm với người trước mặt, loại người dùng tình cảm ra để đổi lấy lợi ích, thì có gì mà phải ưa thích đây.

"À, cậu ấy đang ngủ trong giường kia, để ta..."

Không kịp để Niêm Tư nói hết câu, Ưng Tôn Chi lập tức một nhấc chân đi vào nhà, đi đến phòng của nàng chỉ, thô lỗ kéo ra cánh cửa.

Ngón tay Niêm Tư vẫn còn ở trên không khí cứng ngắc, ngớ ra chưa kịp phản ứng, sau đó nhìn bóng lưng người kia lạnh lùng, còn động tác thô lỗ, thầm chửi rủa. Có cần phải thô bạo thế không, cánh cửa đó cũng là một sản phẩm thiết kế của người ta, nâng niu chút đi chứ.

Thật không ưa nổi nhà ngươi mà.

Khác xa với những gì trong suy nghĩ, Mặc Hy quần áo chỉnh chu, mái tóc nâu tán loạn, nữ nhân trần trụi kia lại thay thế bằng một cái tiểu hài tử, dính sát nhau mà ngủ ngon lành.

Ánh mắt Ưng Tôn Chi dãn ra một ít lạnh lùng, nhưng vẫn còn lãnh đạm rất nhiều.

Niêm Tư chạy đi vào sau, thấy Ưng Tôn Chi đứng bên giường nhìn chằm chằm Mặc Hy đang còn chảy nước bên khóe môi, âm thầm cười một trận hả dạ.

Có ai đó bắt gian hụt kìa.

"Cậu ấy không biết làm loạn ở đâu, đem tới nhà ta hai cái tiểu hài tử, ăn hết bốn cái bánh sô cô la, chạy vòng vòng mấy cái sân rồi lăn ra ngủ thành vậy đó. Chứ không phải như Ưng Tổng nghĩ, đang cùng ai kia trong khách sạn mà tập thể dục đâu."

Niêm Tư ở bên cạnh lắc đầu khoanh tay nói với Ưng Tôn Chi, điều bộ bình thản, nhưng đều là châm chọc.

Ưng Tôn Chi đứng bên cạnh một mực vẫn không lên tiếng, chăm chú nhìn Mặc Hy ôm chặt hài tử trên giường, không biết là đang suy nghĩ gì, sau đó một lúc liền quay lưng bước đi, một mạch ra khỏi nhà Niêm Tư.

Nhìn xem ai kia đi rồi, Niêm Tư che miệng cười, chạy đến chỗ con heo chết kia, đem bàn tay không chút lưu tình vỗ xuống mông lớn.

"Haha, Mặc ăn hại, Mặc ăn hại, mau tỉnh, mau tỉnh."

Trong mơ Mặc Hy đang được ôm lấy tiểu mây hồng, mềm mềm mại mại làm nàng có cảm giác muốn thành tiên, bỗng dưng từ đâu trong đám mây xuất hiện tia sét, không ngừng đánh xuống mông mình làm Mặc lập tức mở mắt, mồ hôi tứ phía ứa ra.

Heo nái cuối cùng cũng chịu tỉnh, Niêm Tư liền bay tới ngồi cạnh nàng, bàn tay bắt lấy cái mũi cao thẳng lôi kéo. Mặc Hy xoa lấy mũi chính mình đo đỏ, vẫn còn chưa tỉnh ngủ, mơ màng nhìn nụ cười của Niêm Tư.

"Bồ đánh ta..."

"Không đánh ngươi, thì làm sao ngươi xem được thứ hay ho."

Mặc Hy vẫn chưa hiểu được Niêm Tư nói cái gì, ngơ ngác, trên đầu thiếu điều suất hiện dấu hỏi thật lớn. Niêm Tư nhìn bộ dạng ngu ngơ kia, vừa ghét vừa thương, đưa tay nắm lấy bên má căn mịn trắng như bánh bao, kéo kéo.

"Ngươi đúng là heo, ngủ quên trời quên đất. Không xem được kịch hay, đáng tiếc, đáng tiếc."

Má bị kéo đau, Mặc Hy sinh giận dỗi, đánh tay Niêm Tư ra khỏi mặt mình, giống như pikachu muốn phóng điện giật chết người kia.

Rõ ràng là đang ngủ ngon lại bị quấy rầy bởi lý do nhảm nhí kia của Niêm Tư, ở đây có rạp hát nào đâu mà có kịch, nhảm nhí quá đi.

Nhìn ai kia vẫn chưa biết được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Niêm Tư cười một cái xấu xa đứng dậy đem ly sữa khi nãy mình pha, đem tới cho Mặc Hy, vỗ vỗ đầu nàng.

"Thôi thôi, coi như ta sai đi, mau uống đi."

Nhìn sữa trắng đem tới, Mặc Hy bụng cồn cào, hừ một cái giọng mũi, chụp lấy, cao cao giọng nói.

"Hừ, chén rượu này ban tới đây coi như kính lễ thành tâm, tạm tha thứ cho bồ."

Niêm Tư thâm ý nhìn Mặc Hy ừng ực nuốt xuống sữa trắng, vì vội vàng mà giọt trắng men theo khóe môi của đối phương chảy dài xuống cằm, đi xuống cổ trắng, khung cảnh có bao nhiêu dụ hoặc, âm thầm đánh giá, sau đó Niêm Tư rút ra kết luận, phải thật tán thưởng Ưng Tôn Chi kia, trước một người yêu nghiệt như Mặc Hy, ngay cả thở cũng yêu nghiệt, mà vẫn giữ vững tấm thân trong trinh trắng trạch, thật phù hợp biệt danh "âm liệt" của mình.

Mặc Hy đưa lại cho Niêm Tư ly cạn sạch sữa, trong miệng vẫn còn ngậm miệng lớn sữa chưa kịp nuốt xuống, phồng lớn như hamster nhét đầy hạt trong miệng mình, khả ái vô cùng.

"No rồi phải không? Vậy nghe cái kịch vui khi nãy ta nói bồ nha."

Mặc Hy thiên tính tò mò, lập tức gật đầu muốn nghe.

"Khi nãy Chi âm liệt đến tìm ngươi."

"Phụtttttt."

Niêm Tư mấy phần đoán được sự tình này sẽ xảy ra, liền đem cái ly khi nãy Mạc Hy đưa cho mình bụm lại miệng nàng, đem sữa người kia phun ra cẩn thận không cho rơi dính trên giường, cho vào cái ly.

"Khụ...bồ nói gì, chờ chút mấy giờ rồi?"

Nhìn ai kia bộ dạng gấp gáp như mười phút nữa đến kì thi cuối kì, Niêm Tư vẫn ung dung khuôn mặt giống như không liên quan đến nàng, đem ly sữa kia trên tay, phủi mông đi ra ngoài.

"Nè nè, Niêm Tư! Niêm Tư! Khi nãy Tôn Chi đến có hay không tức giận? Nè bồ đi đâu vậy."

Mặc Hy vì hốt hoảng mà loạn hết cả lên, quên luôn bên cạnh còn có Đông Linh đang ngủ, làm hài tử trong mộng kêu lên một cái nhẹ, Mặc Hy nghe được liền giật mình, im bặt miệng, bớt đi loạn tính, rón rén mở bước chân xuống giường, dùng đầu ngón chân bước nhỏ khỏi phòng ngủ giống như ăn trộm sợ gia chủ phát hiện mình, đuổi theo Niêm Tư bóng lưng.

"Niêm Tư, nói mau, có hay không chị ấy tức giận rồi a? Có hay không khuôn mặt rất không tốt?"

Mặc Hy lôi kéo cánh tay làm Niêm Tư thoát cũng không được, quay đầu nhìn khuôn mặt thoảng thốt của nàng, môi cong lên không phải vì vui mà là khinh bỉ.

"Ngươi làm gì mà khẩn trương? Cô ta không phải lão cha ngươi, cần gì gấp rút."

"So với cha cha gì đấy chị ấy quan trọng hơn nhiều, mau nói đi."

Niêm Tư có chút á khẩu, xét về nhiều thứ lời Mặc Hy cũng có lý.

"Thôi được rồi, cô ta xông vào nhìn ngươi một lúc rồi rời đi, hết."

"Rồi sao nữa?"

Vẫn chưa tin được lời Niêm Tư nói, còn chưa buông tha Niêm Tư cánh tay.

"Có vậy à, khuôn mặt Chi âm liệt quả thật liệt, một chút cảm xúc cũng không, lần sau ta nên đối biệt danh cô thành "Chi âm mặt đều liệt" thì thích hợp hơn á."

Niêm Tư bắt đầu lên cái tính cảu mấy bà hàng xóm nhiều chuyện, nói xấu vợ mình, Mặc Hy xù lông lên, cắn lên cánh tay Niêm Tư tay, xuyên qua lớp vải truyền trắng nõn da thịt của nàng.

"A a, ngươi ngươi."

Mặc Hy bạo phát tính tình là Niêm Tư ứng phó không kịp, nhìn tay áo dài dính nước bọt cùng dấu răng của đối phương, Niêm Tư nổi lên một chút mạc danh kì diệu. Thì ra cái tật cắn bậy này cũng có thể di truyền.

"Cấm ngươi nói bậy với Tôn Chi, hừ."

Hừ một cái giọng mũi, Mặc Hy ngoảnh mông bỏ đi, nhìn theo bóng lưng nhất định vẫn còn sinh khí.

"Nè, còn hai hài tử này thì sao? Ta cũng không phải nhà trông trẻ, này này!"

Nhớ đến vấn đề này, Mặc Hy liền dừng lại, quay đầu nhìn Niêm Tư, chỉ thẳng vào mặt nàng, bộng dạng như nhà vua tuyên chỉ.

"Ta đều giao cho bồ, nếu có sứt nẻ gì hai đứa nhỏ, ta sẽ cắn sạch cánh tay bồ."

Ủa ủa, gì vậy?

Niêm Tư nhìn mông kiêu ngạo đẩy đưa theo bước chân của Mặc Hy, khinh bỉ bộ dạng sợ vợ của ai đó, kéo lên tay áo bị cạp đau, chi chít mờ nhạt dấu vết do ai đó lưu manh để lại còn chưa phai, lại thêm một cái dấu do muội muội ăn hại tặng thêm. Niêm Tư chán ghét nhìn tay mình, trong lòng suy nghĩ giống như kiếp trước bị mắc nợ hai tỷ muội nhà này.