Phát hiện mình đang có suy nghĩ này, nàng chỉ cảm thấy ảo não vô cùng, nàng nhất định là người xấu, biến thành một phụ nữ đi đoạt chồng của người khác, mới có thể cảm thấy thoải mái như vậy! Có lẽ thật sự là quá mệt mỏi, còn chưa tới nhà mà Khương Dung đã ngủ thϊếp đi rồi,.
Cơn mưa này tới quá đột nhiên, Lý thị trong nhà dỗ bọn nửa ngày đến lo lắng, một bên là sợ con dâu mắc mưa, rất hối hận vì đã hối thúc nào đi trong vườn trái cây, một bên thì sợ con dâu đi về sau, không nguyện ý cùng cô gia xử lý chuyện kia, nghĩ như vậy bà cảm thấy cực kỳ mâu thuẫn, đợi hơn nửa ngày rồi, trời cũng đã tối rồi, thì bà mới thấy con rể cùng con dâu trở về, bà căng thẳng đến kích động, bước lên phía trước cùng con rể nói chuyện: “Sao, thế nào? Con dâu, nàng ấy bị sao vậy? Tại sao lại bị thương?”
Lý thị đương nhiên yêu thương nữ nhi của mình, nhưng con dâu bà vừa biết điều lại nghe lời, đã thế còn sinh cho con trai bà một cặp sinh đôi, thật ra trong lòng bà cũng cực kỳ mâu thuẫn, lúc này nhìn thấy con rể ôm con dâu mình trở về, nàng lại sợ con dâu mình bị thương, không khỏi rất là lo lắng.
Lúc đầu Lân Tiêu cũng không có gì gọi là cố kỵ, nhưng bị nhạc mẫu hỏi như vậy, hắn lại có chút xấu hổ, im lặng một chút mới nói: “Đại tẩu, tỷ,tỷ ấy ngủ thϊếp đi…”
“Kia, vậy thì tốt rồi…” Nhìn khuôn mặt con dâu mình mang theo vài vết ửng đỏ, trên cổ lại ẩn hiện lên vết hôn, Lý thị liền biết hai người bọn họ nhất định đã làm qua chuyện kia rồi, trong nội tâm bà rất là vui mừng, nhưng cũng cảm thấy đau lòng cho con dâu, bà bận bịu giúp con rể đem Khương Dung ôm đi đến phòng nghỉ ngơi, mình lại đi nấu thuốc để tắm, sau đó lại nấu thêm một bát thuốc thai, nghĩ đợi con dâu tỉnh lại thì dỗ dành nàng uống.
Mấy ngày nay nữ nhi đều ở trong nội viện, để cầu phúc niệm kinh phật, nếu con rể cùng con dâu làm thêm mấy lần nữa, thì chắc chắn sẽ có thể mang thai, nghĩ như vậy, bà một bên nấu thuốc, một bên không ngừng niệm phật trong lòng, hy vọng con dâu có thể nhanh chóng mang thai hài tử!
Lẳng lặng nằm ở trên giường, Khương Dung vẫn chưa tỉnh lại, nàng chỉ mông lung cảm thấy bản thân mình đang ở trong phòng ngủ, đầu giường hình như còn có một nam nhân đang ngồi, nàng vô ý thức cứ nghĩ là chồng mình đang ở đây, nàng hoảng hốt cứ nghĩ chồng mình đã sống lại, nghĩ vậy nàng mềm mại lẩm bẩm: “Phu quân, phu quân…”
Ngồi tại bên giường, hắn nhìn im lặng nhìn chằm chằm vào tiểu mỹ nhân đang chìm vào giấc ngủ, Tiêu Lân nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, bàn tay thô ráp của hắn không ngừng vuốt ve lên lòng bàn tay nàng, rõ ràng là một tiểu quả phụ nhát gan, luôn có một bộ dáng ngây thơ lại vô tội, nhưng sao lại có thể làm tâm hắn mê loạn điên đảo, nhất thời hắn cũng không biết nên làm như thế nào, chỉ có thể sâu kín mà thở dài một tiếng, thì nghe thấy nàng lẩm bẩm vài câu gì đó, nam nhân không khỏi nhẹ nhàng gọi nàng: “Đại tẩu… Tẩu…. Đã dậy chưa?”
“Phu quân… Phu quân ~” Nàng mềm mại gọi ‘Phu quân’, trong giấc mộng, Khương Dung bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau đớn, khoé mắt nàng không ngừng chảy xuống từng giọt lệ, nàng khóc đến mức đem khuôn mặt mịn màng của mình làm ướt.
Nghe được đại tẩu đang loáng thoáng gọi phu quân, trong lòng Tiêu Lân lập tức cảm thấy khó chịu, hắn nặng nề cầm chặt tay nàng, cúi người nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Dung nhi… Ta, ta ở đây…”
Lúc này đậy, Lý thị vừa nấu thuốc xong, đang nghĩ ngợi muốn nhìn xem con dâu đã tỉnh lại chưa, thì bà đã thấy con rể thân thiết cầm bàn tay con dâu lên, hắn ôn nhu dán lên khuôn mặt xinh đẹp của con dâu mình, bà sợ bị con rể phát hiện, nên vội vàng đem rèm buông xuống, sau đó lại căng thẳng lấy tay che ngực mình, nhất thời thấy lòng bàn chân mình bước đi nặng nề.
“Phu quân… Ngươi, ngươi trở về rồi sao?”
Là chồng nàng về rồi sao? Trong lúc đang mơ ngủ, Khương Dung cảm thấy trong lòng mình đều là vui mừng, lại xen lẫn có một chút đắng chát, nhiều hơn muốn hỏi đi hỏi lại.
Nhẹ nhàng vuốt bàn tay tiểu quả phụ trong lòng bàn tay mình, nam nhân buồn bã lại lên tiếng đáp lại nàng, sau đó hướng lên trán nàng đặt một nụ hôn.