"Ối, cô gia…" Giang Dung còn đang đắm chìm trong sầu muộn thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của cô gia, sắc mặt mỹ nữ đột nhiên tái nhợt, nàng lùi lại một bước, kinh hãi liếc nhìn nam nhân kia, nàng vội vàng cúi người xuống, hai tay căng thẳng nắm chặt lấy vạt áo.
“Tẩu, mẫu thân nói tẩu không khỏe nên nhờ ta chăm sóc tẩu trong khi nhạc mẫu đến nhà dì đón Liên Nhi." Tiêu Lâm thực sự không thể nhớ bất cứ điều gì về đêm qua, hắn chỉ biết rằng bản thân đã say rượu, rồi vội vã cưỡi ngựa lên núi cả đêm để gặp thê tử sớm hơn.
Cho nên nhìn bộ dạng hốc hác của Giang Dung, hắn chỉ nghĩ đơn thuần cho rằng nàng bị bệnh.
Nghe thấy thanh âm điềm tĩnh của Tiêu Lâm, Giang Dung trong đầu choáng váng không biết phải làm sao, nhất thời không thể thả lỏng, chỉ lo lắng cúi đầu, không dám nhìn về phía trước.
Một lúc sau, nàng ấp úng trả lời vài câu rồi run rẩy trốn vào phòng.
Tiêu Lâm nhướng mày, tẩu tẩu vốn xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, nhưng từ sau khi trở thành góa phụ, nàng ngày càng trầm mặc, không còn thích giao tiếp với người khác nữa.
Sau khi tránh mặt Tiêu Lâm, Giang Dung vô cùng bối rối, căng thẳng đến mức tim đập loạn xạ, nàng vừa tức giận vừa xấu hổ, bản thân nàng chỉ là một góa phụ bình thường, còn cô gia là một nam nhân, còn đang làm việc ở Nhậm Môn, nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra, người đứng mũi chịu sào sẽ là nàng. Nghĩ đến đây, mỹ nhân càng thêm tự trách, nàng muốn khóc, nhưng chỉ có thể tự mình nuốt trôi hết tất cả những bất bình này.
Hiện tại trong lòng nàng có một cái gai, đương nhiên nàng không thể công khai đối mặt với Tiêu Lâm, tạm thời chỉ có thể trốn tránh hắn.
May mắn thay, khoảng giữa trưa, mẹ chồng và cô tử đã cùng bọn trẻ trở về, Giang Dung nhanh chóng ra cửa đón họ.
Mặc dù thực sự rất mệt mỏi sau chuyện xảy ra tối qua, nhưng khi nghe cô tử nói nàng ấy không muốn quay lại kinh thành, Giang Nhung cũng không dám ở nhà lâu hơn, nàng vội vàng ăn cơm rồi rửa bát, định xong việc thì tiếp tục thêu thùa ở Trang Tử.
Lý Thị thấy Giang Dung vẫn còn mệt, bà vỗ vỗ vai an ủi nàng: “Con ngoan, con phải nghỉ ngơi đã. Hôm nay đừng ra ngoài, kẻo kiệt sức…"
"Con, con không sao, lát nữa con cho Hổ Tử Yến Tử ăn sữa, sau đó con sẽ đi làm, ở nhà cũng chẳng có gì cả, lãng phí thời gian lắm..."
Giang Dung vốn đã cố gắng quên đi chuyện hôm qua, nhưng bây giờ nghe Lý Thị nói như vậy, trong lòng nàng càng chua xót hơn, đáy mắt cũng tràn ngập hơi nước.
"Được... Vậy ta lên phòng xem hai đứa trẻ đã…"
Lý Thị cũng biết con dâu muốn tránh mặt cô gia và nữ nhân của bà nên mới tìm một lý do để rời đi.
Cuối cùng Tiêu Lâm cũng gặp được thê tử nhỏ của mình, vốn dĩ hắn đã chuẩn bị rất nhiều lời lẽ để dỗ dành nàng, nhưng vì lần trước nàng ấy cãi nhau với mẹ hắn nên bây giờ, nàng vô cùng bài xích với lão phu nhân, điều này cũng làm hắn cực kỳ khó xử.
“Phu nhân đừng tức giận. Ta cũng đã nói với nương rằng việc có hài tử còn phải xem số mệnh."
"Đó là mẫu thân của chàng,không phải của ta, ta không có phúc khí có được mẫu thân "tốt bụng" như vậy!"
Hạ Liên Nhi thật sự rất tức giận, nàng bắt đầu ngẫm nghĩ lại, vốn dĩ ban đầu không nên như thế này, tuy rằng Hà gia sống trong kinh thành, nhưng nhà nàng không giàu có gì, mà cha nàng lại ra tay tương cứu Tiêu gia, chính vì vậy nên nàng và Tiêu Lâm đã nên duyên cùng nhau.
Tuy rằng thành phu thê đã ba bốn năm, nhưng trong bụng nàng thật sự không có động tĩnh gì, bản thân nàng cũng lo lắng nhưng mẫu thân của Tiêu Lâm lại càng sốt ruột hơn, lúc có hắn ở đó thì không sao, nhưng lúc chỉ có hai người, bà ta liên tục trì triết móc mói nàng.
"Phu nhân, nàng đừng như vậy mà..."
"Thôi đi, ta mệt rồi, nếu như chàng không có chuyện gì thì đi chăm sóc Hổ Tử Yến Tử đi, để cho ta và tẩu tẩu nghỉ ngơi."
Càng nhìn mặt Tiêu Lâm, Hà Liên Tử chỉ càng thêm nhớ về mẫu thân hôi hám đáng ghét của hắn.
Tiêu Lâm cũng hiểu rõ tình hình trong nhà, Liên Nhi vì chuyện mẹ của hắn mà hờn dỗi, mẹ hắn thường xuyên đề cập đến việc nạp thê trước mặt nàng, thời gian này hắn thường xuyên phải đi xa, vì vậy đưa Liên Nhi về nhà họ Hà, cũng coi như tránh khỏi những vấn đề phiền phức giữa mẹ chồng con dâu.
Vừa rồi nghe Lý Thị nói bọn nhỏ đều đang ngủ trong phòng của bà, Tiêu Lâm cũng không suy nghĩ nhiều liền đi đến trước cửa phòng, hắn đưa tay vén rèm tre lên, vừa định bước vào thì thấy một cảnh tượng bất ngờ, khiến hắn sững người tại chỗ.
"Bà ~ bà ~" Thì ra ngay sau khi Giang Dung đi vào, Hồ Tử và Yến Tử đã tỉnh dậy, chúng khóc lóc ầm ĩ, dường như rất đói bụng. Giang Dung mỉm cười trêu đùa với chúng một lúc, sau đó nàng cởi thắt lưng, kéo vạt áo ra, để hai đứa mỗi đứa một bên tự mυ"ŧ sữa từ ngực mình.
"Ư… Ư…" Ngồi trong lòng mẹ rất ngoan ngoãn, Hổ Tử và Yến Tử vui mừng khôn xiết, giờ đang điên cuồng liếʍ mυ"ŧ đang mυ"ŧ dòng sữa ngọt ngào từ thân thể của Giang Dung.
Đứng cạnh tấm rèm hạt, Tiêu Lâm vừa đi tới đã nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn không khỏi ngây ra một lúc.