Chương 23
Tôi đưa mắt lườm Thượng Quan Tầm, cố gắng nhớ lại những câu thơ mà tôi đã từng học. Sau một hồi, cuối cùng cũng tìm ra được vài câu hay phù hợp với cảnh vật lúc này. Tôi hắng giọng, bắt đầu đọc: “ Thế nào là đẹp? Câu văn đẹp, vì khiến người đọc mê mẩn. Thơ từ đẹp khiến nam nữ tình ý trào dâng. Phụ nữ đẹp phải thông minh, hiền dịu đến độ thập mĩ thập toàn. Nam nhi đẹp thì dù có nói dối cũng không hề đỏ mặt.”
Mấy gã đàn ông mặt dày thời hiện đại sau khi nghe câu sau cùng thường cười nhạt cho qua, còn mấy người đàn ông cổ đại này không thần kinh có được vững vàng, ngoan cường như vậy không nữa?
Vừa nghĩ xong, tôi liền thấy những người đàn ông trước mặt mình, người nào người nấy mặt mày đều tái đi, duy chỉ có Tân khoa Trạng nguyên là không nhịn được mà cười bật thành tiếng....Song..lequydon...
Tôi nhìn Trạng nguyên bằng ánh mắt vô cùng tán thưởng, ông anh, phải chăng ông anh cũng xuyên không về thời cổ đại nên mới có thể lãnh hội và chịu đựng được câu nói này.
Đã đạt được mục đích, tôi cố nhịn cười, vốn định đưa lời từ biệt, nhưng khi đưa mắt nhìn qua khuôn mặt bàng hoàng của Thượng Quan Tầm, tôi thật muốn trêu hắn thêm một lúc nữa. Trong lòng tôi thầm cầu khấn: “Xin lỗi nhé, các vị tiền bối, Lạc Bảo xin mặt dày mượn tuyệt tác của các vị dùng tạm. Sau khi quay về nhất định sẽ thắp hương tạ tội cùng các vị”
Tôi quay người bước về phía Thượng Quan Tầm, mỉm cười ranh mãnh, nói: “Phu quân đại nhân, vẫn còn một bài “Thượng da” [1] nữa, ta đặc biệt sáng tác vì ngài, ngài phải nghe cho rõ đấy” Tôi hắng giọng, quay người nhìn về chùm hoa hải đường trước mặt rồi cất tiếng :
“Hỡi trời,
Ta nguyện cùng chàng
Mãi chẳng lìa xa
Núi chưa mòn
Sông chưa cạn
Sấm sét rầm trời,
Mưa tuyết giữa trời hạ
Thiên địa hợp nhất,
Mới dám cùng chàng nói lời biệt li”
Sau khi đọc xong câu cuối “Mới dám cùng chàng nói lời biệt li”, tôi nhìn về phía Thượng Quan Tầm, lúc này cả khuôn mặt hắn đã đỏ bừng lên, khóe miệng không ngừng co giật. Khi bốn mắt chạm nhau, hắn nhanh chóng nhìn qua chỗ khác.
Oa, bộ dạng lúc này của hắn thật sự khiến cho người ta cảm thấy thú vị. Một tên khốn xấu bụng, độc mồm độc miệng không ngờ lại đỏ mặt thẹn thùng vì bài thơ tình mà tôi đọc. Tôi lại đưa mắt nhìn sang những người còn lại, thái độ của họ cực kì thú vị, vừa kinh ngạc, vừa thẹn thùng.
Trong một ngày thế này, một người phụ nữ như tôi lại nói những lời tình cảm thiết tha với người đàn ông của mình, khó trách khiến người ta phải suy nghĩ lung tung. Đúng là tạo nghiệt, Thanh danh cả đời của tôi chắc chắn đã bị hủy hoại chỉ trong khoảnh khắc vừa rồi. Hầy, bỏ đi, dù gì Hạ Chi Lạc đã mang tiếng xấu đầy mình rồi, làm gì có thanh danh mà giữ. Tôi cũng chẳng sợ người ta nói mình vô duyên, dám thổ lộ tình ý với phu quân của mình ngay trước đám đông, giữa thanh thiên bạch nhật.
Không khí trở nên lúng túng, nhưng người đầu tiên phá vỡ tình thế này chính là Thượng Quan Khiêm, giọng nói của anh ta trước sau vẫn bình ổn, trầm tĩnh: “Tam đệ muội đúng là đặc biệt khác người, không nói thì thôi, nói ra lập tức khiến cho người khác phải kinh động!” Sau đó, Thượng Quan Khiêm lại nhìn tôi mỉm cười tươi tắn.
Lời của Thượng Quan Khiêm vừa dứt, mọi người càng lúng túng hơn, khiến tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu. Anh ta cố ý đây mà!...Song..lequydon....
Vốn dĩ tôi chẳng chút bận tâm, nhưng bị nói như vậy, tôi bỗng thấy vô cùng hổ thẹn. Sao tôi lại đọc bài “Thượng da” cho Thượng Quan Tầm nghe chứ? Tôi bất giác cười khan vài tiếng, cảm giác hai má mình cũng đã đỏ bừng lên, đành phải cúi đầu giả vờ ngu ngốc nhìn xuống chân.
Không khí đột nhiên trở nên kì quái, ám muội và cực kỳ lúng túng…
“ Hoàng thượng giá đáo!”
Cảm tạ ông trời, tiếng “ Hoàng thượng giá đáo” này đã giải cứu mọi người thoát khỏi bầu không khí khó xử. Đức hỉ công công, tôi yêu ông biết bao!
Khi tiếng: “ Hoàng thượng van tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” vang lên cũng là lúc bầu không khí ban nãy hoàn toàn tan biến hết.
“ Các khanh tụ tập ở đây làm gì thế? Tầm nhi, sao mặt con lại đỏ lên vậy, có phải bị ốm không? Gần đây con có chỗ nào không khỏe à? Mau…mau tuyên thái y tới chuẩn trị xem sao!” Hoàng thượng thốt ra một câu quan tâm không ngờ lại khiến bầu không khí lúng túng khi nãy trở lại.
Tôi cúi thấp hơn nữa, sau đó tự biết điều đứng gọn sang một bên. Tôi sợ Hoàng thượng sẽ phát hiện ra khuôn mặt đang đỏ như đít khỉ của mình
Đức Hỉ công công vừa định mở miệng truyền thái y, Thượng Quan Doãn liền tiếp lời: “ Ha ha, hồi bẩm Phụ hoàng, Tam đệ không phải là bị bệnh đâu mà là đang thẹn thùng vì tình yêu nồng thắm của tam đệ muội đó thôi.”
Ông trời ơi! Mấy đứa con nhà Thượng Quan lẽ nào toàn người lắm chuyện nhiều lời? Tôi thấy ánh mắt nghi hoặc của Hoàng thượng liếc về phía mình đành phải ngẩng đầu đối mặt, nhìn ngài mỉm cười ngu ngơ.
“ Ha ha…ha ha… thì ra là vậy, xem ra trẫm đích thực thích hợp làm ông tơ ! Tối nay phải nối thêm vài sợi dây nhân duyên nữa mới được!!” Hoàng thượng vừa dứt lời, quan viên lập tức hùa theo: “ Hoàng thượng anh minh, Hoàng thượng anh minh!” Lần này, chắc hẳn không ít người phải thở hắt ra vì sợ hãi rồi.
Hoàng thượng sau đó không quên trêu tôi vài câu: “ Lạc nhi, kiểu tóc hôm nay của con trông rất đặc biệt. Ha ha, con luôn khiến cho mọi người cảm thấy mới mẻ, hân hoan! Giỏi lắm…giỏi lắm!”
Tôi lập tức thấy lạnh cả sóng lưng. Không phải tự đề cao mình, tôi nghĩ chỉ nhờ vào câu nói này của Hoàng thượng,e rằng ngày mai cả Hoàng cung sẽ phải chải kiểu tóc mới của tôi mất. Tôi đau khổ chìm trong im lặng, chỉ biết nhìn ngài rồi thẹn thùng mỉm cười.
“ Ừm được rồi, được rồi, những người không liên quan mau rời đi chỗ khác cho trẫm, nơi này dành lại cho hai phu thuê Tầm nhi thủ thủ, tâm tình thôi!! Đi nào, đi nào!” Tôi chỉ muốn ngất ngay tại chỗ, Hoàng thượng gia gia không ngờ lại có chiêu “ độc” thế cơ chứ! Người vừa nói vừa dẫn theo đám thần tử đi, ai nấy đều che miệng mỉm cười.
Lúc đi ngang qua chỗ tôi, Thượng Quan Khiêm thoáng dừng bước chân, mặt mày hoan hỉ nhìn tôi: ‘ Tứ mi mao Lục Tiểu Phụng?”
Tôi cũng quyết không chịu yếu thế, đáp lại một câu: “ Cũng như nhau thôi, Tề tiểu đệ!”
Câu nói của tôi không hề làm Thượng Quan khiêm giận, ngược lại còn thấy khuôn mặt của anh ta hơi biến sắc. Anh ta chỉ cúi đầu mỉm cười, rồi cũng nhanh chóng khuất dạng.
Lúc này còn lại ba người là tôi, Thượng Quan Tầm và Đồng Võ. Hả? Không đúng! Tại sao chỉ còn mỗi tôi và thượng Quan Tầm, Đồng Võ đâu rồi? Lúc nãy tôi vẫn còn nhìn thấy anh ta mà! Tên đàn ông này cũng hiểu tình thế quá đi!
Một mình đối diện với Thượng Quan Tầm nhưng tôi chẳng hề cảm thấy căng thẳng, chỉ nhẹ nhõm than dài một tiếng, buông thõng hai vai, rốt cuộc đã được giải thoát. Hầy, thật là làm người đã khó, làm phụ nữ càng khó hơn!
Sau một hồi, tôi lén lút đưa mắt nhìn Thượng Quan Tầm, khuôn mặt hắn đã không còn ửng đỏ như lúc nãy nữa, vừa rồi tôi đúng là đã được chiêm ngưỡng một kì quan hiếm có. Mọi người đi hết rồi, tôi cũng không cần phải ở đây lãng phí thời gian cùng hắn, ngộ nhỡ hắn mở miệng đắc tội với bổn cô nương tôi, khi đó thật là khó đảm bảo được rằng tôi không xông tới xé tan cái miệng của hắn để hả giận.
Lúc tôi cất bước định rời đi, giọng nói trầm ồm của Thượng Quan Tầm đột ngột vang lên :” Hạ Chi Lạc, cô còn định đi đâu thế?’
“ Đương nhiên là đi tới nơi không có ngài rồi!” Tôi quay người, bực bội đáp: “ Ngài hỏi làm gì?”
“ Một lát nữa yến tiệc sẽ bắt đầu, cô đừng đi lại lung tung nữa, mau đi theo ta!” Giọng nói của hắn bỗng ấm áp lạ thường, khiến tôi không khỏi nghi ngờ liệu đây có phải là Thượng Quan Tầm vốn lạnh lùng với tôi hay không. Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, còn hắn thì đưa mắt nhìn vu vơ đi chỗ khác, sau cùng đặt ánh mắt của lên chùm hoa hải đường tuyệt sắc trước mặt. Thái độ của hắn lúc này là sao? Không phải là nghe được bài “ Thượng da”, mà thay đổi tâm tình rồi chứ? Làm gì có chuyện đó? Trừ phi heo nái biết leo cây!
--
[1] Nghĩa là " Ông trời hỡi "