“Lê Lê sao em lại đến đây?”
“Hôm nay em mới được nghỉ nên đến đây đi dạo.”
Cao Ký Châu không nói hai lời mở cổng cho tôi vào.
“Đi đi, muốn làm gì thì làm, có chuyện thì báo tên anh là được.” Nói xong, Cao Ký Châu nghênh ngang rời đi.
Tôi quen thuộc đi đến dãy nhà lớp 12, rất nhanh đã tìm thấy Tống Phản Cảnh ở vị trí cạnh cửa sổ của lớp 12-3.
Cậu ấy đang học toán, rất chăm chú nghe giảng, không phát hiện ra tôi.
Tề Tuấn Kiệt phải dùng khuỷu tay chọc cậu ấy, ra hiệu cậu ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tống Phản Cảnh nhìn thấy tôi thì hết sức kinh ngạc, nhân lúc giáo viên không để ý, lấy điện thoại ra gửi cho tôi một sticker.
Cậu ấy gửi một con mèo nhỏ làm nũng, kèm chữ: Cọ cọ.
Hừ, ăn trộm của tôi.
Tôi không muốn làm phiền Tống Phản Cảnh học, đưa cho cậu ấy một ly trà sữa rồi đi đến văn phòng học sinh.
Trương Lương ngồi trước máy tính điền bảng biểu, ngạc nhiên chào tôi: “Đàn chị sao có thời gian quay lại trường thế? Đến chỉ đạo hội học sinh chúng em à?”
Cậu ta cùng tên với mưu sĩ Trương Lương thời Tam Quốc, thông minh, giỏi giang, cũng vì thế nên tôi đề bạt làm hội trưởng hội học sinh, vô cùng kính trọng tôi.
“Tôi đợi người nhà tan học nên đến đây ngồi một lát.”
“Đợi ai vậy?”
“Tống Phản Cảnh.”
“Ầu.” Trương Lương tò mò: “Quan hệ của hai người là gì vậy?”
Tôi nói ngay: “Ồ, chúng tôi là anh em ruột khác cha khác mẹ.”
“Tống Phản Cảnh rất giỏi, lần thi tháng trước lại đứng đầu khối, rất có phong thái của chị năm xưa! À đúng rồi đàn chị, kỳ sau chúng em có vài buổi hội nghị động viên thi đại học…”
Tôi và Trương Lương nói chuyện câu được câu không, hơi không để ý mà chuông tan học đã reo.
Lúc tôi đi tìm Tống Phản Cảnh, thấy cậu ấy đang đứng ở cửa lớp, giống như trẻ con mong chờ bố mẹ đến đón.
Cậu ấy đưa tờ giấy nhăn nhúm trong tay cho tôi, là bài viết của tôi ở trong “trường học tươi đẹp”.
“Đây là tờ giấy kê chân bàn của anh.”
Tôi giả vờ tức giận, ném tờ giấy bẩn kia lại cho cậu ấy.
Tống Phản Cảnh lại nhét tờ giấy vào tay tôi, nhếch miệng nói với tôi: “Để bày tỏ sự xin lỗi, anh sẽ mua một quyển mới, định lúc nào sẽ đóng khung bài viết của em rồi treo lên.”
Chúng tôi sát vai xuống cầu thang, tôi mở tờ giấy ra, thấy câu cuối cùng được gạch chân.
“Tôi rất thích nơi này, tôi muốn viết về ánh trăng nơi này.”
Tống Phản Cảnh nhận ra ánh mắt tò mò của tôi, một cánh tay ôm vai tôi, nói: “Cô giáo bảo bọn anh phải tích lũy nhiều câu, từ hay, anh gạch đại thôi.”
“Cô giáo có biết anh dùng câu, từ hay đã tích lũy được đi kê chân bàn không?”