Chương 9

Ra khỏi hành lang, lúc đó mặt trời sắp lặn, ánh chiều tà rực rỡ, chúng tôi đi về phía trước đón ánh nắng vàng, phía sau là hai cái bóng bị kéo dài.

Ánh sáng làm nổi bật sườn mặt của cậu ấy, cậu ấy bỗng quay đầu nhìn tôi, hai mắt đầy ý cười, ánh mắt đầy sự dịu dàng và thuần khiết.

Tôi nghĩ, tiếp tục mối tình này cũng không tệ.

Cậu ấy đột nhiên cúi xuống hôn tôi.

Tôi đạp cho cậu ấy một cái.

Năm mới, không khí mới, theo nguồn tin đáng tin cậy thì Mạnh Tắc Hành đã chia tay!

Tôi sướиɠ như điên, sáng sớm đã thức dậy chuẩn bị bữa cơm tất niên với bố mẹ, lúc làm việc cũng thấy cả người nhẹ nhõm hơn nhiều.

Mẹ tôi nhìn tôi, cảm thấy như mặt trời mọc đằng tây.

“Sao mà con vui thế? Có bạn trai rồi à?”

“Không phải ạ.”

“Có câu nói thế này, con đã độc thân hai mươi năm rồi, sao vẫn chưa có bạn trai thế?”

Tôi chưa bao giờ giới thiệu bạn trai với bố mẹ nên họ luôn nghĩ tôi vẫn đang độc thân.

“Con có bạn trai rồi, nhưng không phải vui vì bạn trai.”

Bố tôi ngay lập tức bắt lấy điểm mấu chốt, hỏi: “Con có bạn trai rồi? Bao nhiêu tuổi? Tính cách thế nào? Gia đình ổn không? Có tốt với con không?”

Thật kỳ lạ, tôi vậy mà lại kiên nhẫn giới thiệu Tống Phản Cảnh với bố mẹ, còn lấy ảnh căn cước công dân của cậu ấy ra cho họ xem.

Bố tôi suy ngẫm: “Tình chị em à? Liệu có dài lâu được không?”

Mẹ tôi lập tức nhảy dựng lên, nói: “Tình chị em thì làm sao? Em và anh không phải cũng là tình chị em à, Lê Lê đã lớn thế này rồi, anh nói xem có kéo dài được lâu không?”

Nhìn thấy bố tôi bị đánh bại, tâm trạng tôi càng tốt hơn.

Người thân quây quần bên nhau ăn uống, tôi chạm cốc nói chuyện phiếm với mấy đứa nhỏ, bỗng nhận được cuộc gọi của kẻ đáng đâm ngàn dao.

“Lê Lê, anh ở dưới nhà đợi em.”

Móa, nếu tôi nhớ không nhầm thì Mạnh Tắc Hành ở Ninh thị, cách nhà tôi ba tiếng đi xe.

Năm mới đang vui vẻ, anh ta đến đây làm gì?

Tôi tìm một cái cớ để xuống tầng.

Mạnh Tắc Hành mệt mỏi đứng bên đường, mới mở miệng đã xin lỗi: “Lê Lê, trước kia anh có lỗi với em, không biết trân trọng em, bây giờ anh đã tỉnh ngộ rồi, em có thể tha thứ cho anh không?”

Không ngờ tôi lại gặp phải kịch bản lãng tử quay đầu.

“Lê Lê, anh đã chia tay với Trần Y Nhiên rồi, dù anh đã làm nhiều việc có lỗi với em, nhưng em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?”

Bỏ lỡ chị đây rồi mới biết chị đây tốt à, sao không quý trọng sớm đi?

“Mạnh Tắc Hành, chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi, hơn nữa tôi có bạn trai rồi.”

Mạnh Tắc Hành bỗng dưng ôm chặt tôi: “Anh biết hết rồi, anh hỏi Hứa Đáp rồi, em chỉ nhất thời yêu đương thôi. Anh biết em yêu cậu ta chỉ để chọc tức anh thôi, em vẫn còn thích anh phải không?”