Chương 1
Hôm nay Chi Chi, theo thường lệ, mang theo một bình rượu thơm nồng, thật từ tốn cẩn thận đi về Vạn Thảo viên. Nếu bản thân vì sơ ý mà làm đổ bình tiên nhưỡng (rượu tiên) này thì chỉ có nước chọc cho Trường Xuân bà bà quở trách thôi.
“Ngươi nói xem, một người thông minh như vậy, sao có thể làm một việc ngu ngốc như thế? Thực không hiểu nổi bọn phàm nhân nghĩ thế nào nữa.”
“Cũng không hẳn vậy, ngươi xem, nhân gian này mùa đông cực khắc nghiệt. Một chút hoa mai vàng tô điểm còn không thấy bóng dáng chứ nói chi đến cái loại hoa lê gì. Nếu không phải vì nàng phi tử kia bệnh lâu năm, thì đầu óc làm thế nào lại trở thành si ngốc vậy chứ…… Ha ha ha.”
“Sắp chết rồi…… Bất quá, ta cũng rất hâm mộ. Thân là một đế vương nhưng lại chỉ độc sủng một mình nàng ấy…… Chỉ là không thể hiểu được. Rõ ràng đó là chuyện không tưởng, vậy mà hắn còn vì nàng ấy mà làm chuyện ngốc nghếch. Ngươi nói coi, dù sao nàng ấy hiện tại cũng đã hồ đồ, hắn lấy bừa một cây mai gì đó rồi lừa nàng, nói không chừng nàng còn tin là thật, trở nên cao hứng, bệnh tình có khi còn chuyển tốt nữa là. Nhưng nếu cứ khăng khăng tin tưởng điều ngu ngốc hoa lê nở vào mùa đông, chẳng phải chỉ càng làm cho nàng ta thêm đau buồn sao……”
“Làm chuyện khó hiểu. Thật sự khó hiểu. Bọn họ quả đúng thật là phàm nhân nha……”
Hương thơm thanh nhạt toả ra xung quanh. Dù Chi Chi đang cố lắng nghe hai tiên nữ kia nói chuyện, nhưng đáy lòng vẫn không ngừng nhắc nhở: Chú ý tiên nhưỡng, chú ý tiên nhưỡng, đừng phân tâm! Nhưng vì bản thân luôn luôn tò mò, nên nàng vẫn ngước mắt lên, ghé nhìn hai tiên nữ đang đi tới.
“Ây dà ~ Chi Chi, lại đi Vạn Thảo viên hả?” Hồng y tiên nữ vui vẻ bắt chuyện với Chi Chi.
“Ừa, vừa lãnh được một bình tiên nhưỡng là bà bà đã giục ta nhanh đến rồi ~” Chi Chi cười hì hì đem bình rượu giơ giơ lên phía trước “ Hai vị Hồng Lý (mận đỏ) tiên tử, có muốn nếm thử hay không?”
“Thật sao?!” Một vị Hồng Lý đang muốn tiến gần đến thì lại bị vị Hồng Lý kia giữ lại, trái liếc phải nhìn xung quanh một phen, rồi mới cười nói “Không cần, Chi Chi mau đi đi. Nếu không, Trường Xuân bà bà lại quở trách bây giờ.”
Chi Chi giảo hoạt, đôi mắt như hạt châu đảo quanh một vòng, rồi lại ngọt ngào cười “Vậy ta đây đi trước, hai vị tỷ tỷ, gặp lại sau nha ~!”
Chi Chi vừa mới xoay người đi đã nghe thấy ngay thanh âm Hồng Lý trách cứ, “Còn chưa rút được bài học kinh nghiệm sao? Lần trước Cửu Vân tiên quân vì lén trộm tiên nhưỡng của Chi Chi mà đã bị phạt sao chép thiên luật ba trăm lần. Chuyện này ngươi đã quên?”
“Nhưng lúc nãy không có người…… Chi Chi khẳng định cũng sẽ không cáo trạng ……”
“Ngươi thật là, mặc dù không có người, cũng khó biết có linh thú của ai ở chỗ này không…… Huống hồ, ngươi làm sao biết Chi Chi……”
Câu kế tiếp không còn nghe thấy chút gì nữa, bởi lẽ nàng đã đi rất xa…… Lưng khẽ run, miệng nàng bất giác cong lên nghịch ngợm, nghĩ đến chuyện lần trước trêu ghẹo Cửu Vân tiên quân…… Ha ha, đáng đời, ai bảo miệng hắn tham lam…… Đúng rồi, vừa rồi hai vị tiên tử kia đang nói cái gì nhỉ? Phàm nhân, mùa đông, hoa lê? Làm sao có thể đây?…… Bất quá, bộ dáng nàng nhanh chóng chuyển sang vẻ đắc ý…… Chạy thật nhanh đi rót hết bình tiên nhưỡng rồi vội đến bên cạnh ao hồng trần xem một chút……
Thân ảnh nhẹ nhàng nhanh chóng biến mất ở cuối con đường nhỏ, bụi sương tiên ảo phiêu diêu từ từ tản mát…
—“Ta đến rồi đây……”
Khi Chi Chi đến, đã thấy bên cạnh ao hồng trần có một nhóm tiểu tiên nữ xấp xỉ tuổi nàng đang vây quanh. Trong đó còn có bằng hữu tốt nhất của nàng, Nhu Mễ (gạo nếp) tiên tử – Tiểu Đoàn Tử. Đáng tiếc nàng ta cũng giống như những người khác, đều đang tập trung tinh thần về phía ao mà nhìn. Một chút cũng chẳng thèm chú ý tới sự xuất hiện Chi Chi.
Người tụ lại rất đông nên Chi Chi chỉ đành cố gắng vươn tay níu níu kéo kéo “Đoàn Tử, Đoàn Tử…”
Không thèm để ý đến ánh mắt khinh bỉ của mọi người, Chi Chi rốt cục cũng len được đến bên cạnh Đoàn Tử, “A? Sao ngươi lại khóc vậy?”
Lúc đó, Đoàn Tử, hai mắt đẫm lệ nhìn Chi Chi bên cạnh, cuối cùng, không nhịn được nữa, nước mắt túa ra điên loạn “Oa…… Cảm động quá đi, Chi Chi à, hức hức…… Cảm động quá à…… Ô ô……”
Chi Chi cực kì hoảng sợ, gạo nếp đầu gỗ xưa nay luôn bình tĩnh. Tuy tiên căn còn ít nhưng cơ bản là không thể xảy ra tình trạng như thế này. Mà lúc để ý đến biểu tình của những người còn lại, cũng đều mang một mảng thần sắc bi thương đau lòng, không khỏi tò mò, nàng cũng hướng về hồng trần trong ao mà nhìn xuống–
Chỉ thấy dưới phàm trần, ở một nơi nào đó, trong một gian phòng kim bích huy hoàng, có một nam tử bắt mắt, thân vận hoàng bào, đang cúi người ngồi ở bên cạnh long sàn làm bằng cây tử đàn chạm trỗ long phượng. Dưới lớp hồng trướng khe khẽ phất phơ, còn có một mỹ nhân sắc thái suy nhược đang nghỉ ngơi.
“Hắn là…… Nhân gian đế vương, Lạc Văn Thư…… Nàng là Lạc đế ái phi…… Lê phi nương nương……” Đoàn Tử thấy Chi Chi vẫn có vẻ khó hiểu, vừa kéo vừa giải thích “Mười năm trước, trong một chuyến du ngoạn đến Mạch Hương Sơn, Lạc đế tình cờ thấy cảnh Lê phi múa trong một vườn hoa lê sắc thắm đầy trời. Vốn là vô tình, nhưng lại hữu ý. Từ đấy về sau liền đối với Lê phi nhớ mãi không quên. Rồi sau đó –”
Rồi sau đó, Lạc Văn Thư cầm tay giai nhân. Giai nhân sánh vai đế vương, bước vào hoàng thất. Từ đấy về sau, ngày ngày bên nhau như chim liền cánh. Ngàn vạn sủng ái chỉ dành cho mỗi Lê phi. Điều này khiến cho hoàng hậu, không cách nào tiếp tục ẩn nhẫn, duy trì phong thái khoan thai đúng mực, đoan trang hiền thục được nữa. Có điều, ả vẫn nghĩ chắc hẳn cũng giống với các tân phi tử bình thường, Lê phi này đối với Lạc đế bất quá cũng chỉ là niềm vui thích nhất thời. Cho nên hoàng hậu có thể dễ dàng buông tha, chờ một thời gian. Trong hậu cung, trước mặt mọi người thì vẫn tỏ ra hòa ái thân thiết, ngôn ngữ vẫn ôn hòa như thuở ban đầu.
Nhưng một năm, rồi hai năm đã trôi qua, mà tâm Lạc đế dành cho Lê phi vẫn không thay đổi. Nàng yêu hoa lê, hắn liền cấm bọn phi tử, nếu không có việc gì thì tuyệt đối không được tới gần Thiên Âm viên- nơi hắn trồng đủ loại hoa lê dành cho nàng. Nàng yêu ca múa, hắn liền cho triệu gã Linh vũ sư nổi danh nhất thế gian đến, chỉ vì một mình nàng mà làm nền. Nàng thương hắn, hắn liền cho gọi lục cung phi tần đến trước mặt, ôm chặt nàng vào lòng mà phán: Từ nay về sau đế tâm không có người thứ hai.
Nếu ví hậu cung là một vườn hồng nhan, thì kể từ lúc bước qua cánh cửa ấy, các nàng cũng đã tự ý thức được tương lai sẽ phải tuân thủ theo những quy củ nghiêm ngặt, sẽ phải thê lương vùi thân trong lãnh điện, ngóng trông bóng dáng quân vương. Nếu đã sớm quen với việc hậu cung mỹ nhân kiều diễm ba nghìn người, hoa rơi nước chảy, một mình cô độc, các nàng cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài đau thương. Nếu sớm biết bọn dung chi tục phấn các nàng phải ngày ngày tranh sủng cùng bậc giai nhân mệnh bạc, dẫn tới cảnh xuân tàn tạ, tóc xanh chuyển bạc, bi thương vô độ. Cũng phải thôi, dù sao, các nàng bất quá cũng chỉ là một trong số những đoá hoa trong vườn. Cho dù xinh tươi, đẹp mắt đến thế nào, thì cũng chỉ như hạt muối biển sâu, không có chút ảnh hưởng. Dù rằng vẫn có người như hoàng hậu, nhưng chuyện này là một chuyện khác.
Rốt cục, sau một lần đối diện với bộ mặt lạnh lùng của Lạc đế, sự ẩn nhẫn lâu ngày nơi đáy lòng hoàng hậu không ngừng phẫn nộ, bản thân không còn để ý đến thể diện của bậc mẫu nghi thiên hạ, ả ta cuối cùng cũng bạo phát. Lấy tâm tình của một nữ nhân không chiếm được tình yêu của nam nhân mình yêu mà oán hận đến cực điểm, ả kịch liệt lên án Lê phi phóng đãng yêu mị, sai người phá huỷ toàn bộ Thiên Âm viên. Thậm chí, ả còn hạ lệnh cấm trồng bất kỳ một gốc lê nào trong cung. Nếu dám trái lệnh, chém không tha.
Hoàng hậu còn vài lần thừa dịp Lạc đế không chú ý, âm thầm sai người giải Lê phi đến, lạnh lùng trách cứ, mắng chửi thậm tệ, có khi còn dụng tư hình, tra tấn thể xác Lê phi. Hoặc là thu mua nha hoàn người hầu bên cạnh Lê phi, bắt họ bất trung, dựng lên vô số chuyện xấu, kê đơn huân độc, có lần suýt chút nữa là khiến giai nhân hương tiêu ngọc vẫn, hồn về cửu thiên.
Có lẽ nam nhân, một khi biết nữ nhân mình yêu bị nữ nhân khác vì yêu mình mà tra tấn, phải chịu thống khổ, sẽ vô cùng phẫn nộ, sẽ đau lòng đến phát điên, thậm chí sẽ vì nữ nhân mình yêu, không chút lưu tình mà gϊếŧ đi nữ nhân kia. Nhưng, Lạc Văn Thư là nhất đế chi vương, mà nữ nhân khiến hắn thống hận kia lại là nhất hoàng chi hậu. Hắn dĩ nhiên muốn vì Lê phi mà đem ả đày vào lãnh cung, thiên đao vạn quả, thậm chí huỷ bỏ hậu danh. Nhưng dù hắn có xúc động, điên cuồng đến thế nào thì sau lưng vẫn còn đó một đám thế lực triều đình phức tạp, một đám loạn thần tặc tử rục rịch, một đám gian thần tiểu nhân thừa cơ phản loạn. Vì thế, hắn không thể không ẩn nhẫn, không thể không một mình gánh vác, lại càng không có cách nào bảo hộ giai nhân yêu thương mà đành bất lực nhìn nàng chịu đựng đau khổ.
Chính vì vậy, hoàng hậu càng thâm độc, Lạc đế càng oán hận, mà bệnh của Lê phi càng lúc càng nặng, đến mức thập tử nhất sinh. Ba năm giai nhân cười, thật thương cho đoá hồng nhan số khổ, mệnh bạc.
“Lê nhi……” Đã ba ngày, vì Lê nhi vẫn không có chuyển biến gì tốt mà hắn cũng không thể an ổn ngủ. Trên tuấn dung chỉ còn vẻ tiều tụy mỏi mệt, quần áo cũng có chút hỗn độn “Khốn khϊếp! Đây là kết quả trị liệu của bọn ngươi hả?!”
Mấy lão ngự y vội vàng phủ phục trên mặt đất, run rẩy cầu khẩn, Hoàng Thượng tha mạng, Hoàng Thượng tha mạng…… Lòng đầy sợ sệt, bộ dáng quả thật làm cho người ta thấy đáng thương. Nhưng Lạc đế chỉ vô tình nhìn thoáng qua “Trảm!”
Đây là tình yêu của Lạc đế đối với Lê phi! Mù quáng như thế, hoang đường như thế…… Mấy lão ngự y cũng không dám đấu tranh gì, có chăng thì trong lòng cũng chỉ đành bất đắc dĩ thở dài.
“Văn Thư…… Tha cho bọn họ…… Bệnh của thϊếp quả thật trị không hết…… Làm sao có thể trách bọn họ được……” Lê phi nắm chặt tay Lạc đế, cố hết sức vì bọn họ biện hộ “Không cần…… tùy ý tức giận…… như vậy…. Được không……”
Nhìn tuyệt sắc giai nhân dung nhan tái nhợt, lại thấy trong mắt nàng một đầm nhu tình sâu không đáy, Lạc đế rốt cục mềm lòng “Còn không mau cút đi!”
Mấy lão ngự y ngó nhau, không phải vì vẫn chưa thoát khỏi kích động khi vừa dạo qua một vòng quỷ môn quan, mà chính là kinh ngạc nhìn về nội trướng. Cuối cùng liếc mắt một cái rồi mới thở dài rời đi. Có lẽ, Lê phi không hề giống với những lời đồn bậy độc ác ngoan tuyệt kia……
“Lê nhi……” Ngón tay thon dài vỗ nhẹ hai má như ngọc của giai nhân, tình cảm tiếc thương không thể dùng lời mà diễn tả “Ta phải làm sao đây……” Xưa nay Lạc đế vốn cao cao tại thượng, không gì là làm không được, khiến người ta kính ngưỡng muôn vạn, nhưng giờ phút này cũng chỉ như một đứa nhỏ mờ mịt, vô thố, bất lực, đau thương khiến người ta thấy đắng lòng. Hắn không biết, Lê phi của hắn phải làm thế nào mới có thể khỏe mạnh lại, còn bản thân hắn lại phải làm thế nào mới có thể bảo hộ nàng thật tốt.
Hai hàng thanh lệ dần dần quấn quanh đầu ngón tay thon dài kia, ai uyển bi thiết. Lê phi cười buồn, “Văn Thư…… Thϊếp muốn xem hoa lê……”