Chương 2

Cô nhớ rất rõ.

Nghê Thường xem bộ dáng hắn nhìn mọi người xung quanh, trong miệng thầm nói những điều cay đắng.

Đại sảnh là một mảnh yên tĩnh, ông chủ theo sau Hạ Trình Thư, đẩy mắt kính gắn dây bạc, cùng cảnh sát nói chuyện.

Các vị khách đều không nghĩ ở quán bar này cũng có thể gặp được cổ đông lớn nhất.

Cô đưa bartender ra chắn trước mặt mình, bartender lảo đảo một chút, hạ thấp âm thanh hỏi cô: “Làm sao thế?”

“Nhìn thấy người quen.”

“Cả ngày hôm nay cô như đi chơi Tết vậy, ai tới cũng đều là người quen.” Bartender hỏi thêm, “Người này là gì của cô?”

Cô nói: “Chú ruột.”

Hạ Trình Thư là chú nhỏ của cô, hơn cô mười lăm tuổi. Quan hệ của họ có chút lạ lùng, hơn nữa còn không mấy thân thiết. Hiện tại chính là đoạn tuyệt quan hệ, cả đời không qua lại với nhau.

Cô nhìn thấy ánh mắt của Hạ Trình Thư, hắn vẫn như vậy, toàn thân sang trọng, rũ mắt cười, đối phương bị khí thế quanh hắn áp chế xuống, không thể không nghe theo lý do hắn đưa ra.

Trước đây Hạ Trình Thư không như vậy.

Nghê Thường có chút thất thần, dựa vào tường nghe vị cảnh sát như nghé con mới sinh không sợ cọp chủ trì chính nghĩa: “Mời anh phối hợp điều tra.”

Hạ Trình Thư cười nói: “Cấp trên của cậu là ai vậy?”

m thanh hắn nhẹ nhàng, ôn hòa, giống như một thầy giáo đang giảng bài, Nghê Thường nghe được, phía sau lưng liền cảm thấy một đợt tê dại quen thuộc.

Hắn cũng từng ôm chặt cô, lẩm bẩm nhũ danh của cô.

“Thường Thường ngoan.”

Nhưng nếu cô không nghe lời, hắn sẽ nhốt cô vào một căn phòng tối đen, chờ đến khi cô đói bụng, hắn liền đẩy cửa ra, làm trò trước mặt cô mà dùng cơm.

Hắn bỏ đói cô, cầm tù cô, đem cổ chân cô khóa lại, sau đó xích lại một góc.

Cô giống như một bệnh nhân Stockholm, bắt đầu ỷ lại hắn, chờ đợi hắn về nhà như một sủng vật.

Mãi tận sau này bắt đầu hiểu những việc hắn làm cô liền hận hắn, còn việc tiếp theo thì chưa tính.

Nghê Thường nhìn bóng dáng hắn, tấm lưng dày rộng, vào lúc Hạ gia còn chưa xảy ra chuyện hắn vẫn đang bồi cô.

Trong tất cả mọi người ở Hạ gia, cô thích nhất là Hạ Trình Thư.

Lúc Nghê Thường phục hồi lại tinh thần, cấp trên của vị cảnh sát kia đã chạy tới nơi, hắn ấn đầu cảnh sát trẻ cùng xin lỗi, Hạ Trình Thư xua tay cười, mang khí chất của một quân tử, còn hào phóng tặng cho vị cấp trên nọ một chai Brandy.

Hắn tới phô trương, nhưng một lát sau liền đi mất, hô lên một tiếng “Tiếp tục!” Quán bar nhanh chóng khôi phục lại náo nhiệt, trong miệng hùng hùng hổ hổ mắng vị cảnh sát trẻ kia là một tên ngốc.

Tòa Trạch Thành này rất lớn, nam lâm hải, bắc chỗ dựa, là một khu vực độc lập hợp pháp, cần sa tự do, luật cấm súng ống cũng không hà khắc, giới hạn hai bên hắc bạch vô cùng mơ hồ.

Hạ gia chính là nơi nắm giữ giới hạn, nhập hàng, phân công, mua bán đều là một tay của Hạ gia, vị trí của Hạ Trình Thư giống như người hòa giải củaTống Giang, nếu muốn đi trấn áp một băng xã hội đen, cảnh sát cũng sẽ hạ nước từ nơi này trước.

Nhưng Hạ Trình Thư làm cái gì cùng cô không có chút quan hệ.

Đã không cùng quan hệ, thì tình thân cũng không

Nghê Thường muốn rời đi, bụng lại bắt đầu đau, vị trí của quán bar là ở gần bờ biển, càng không cần trông cậy vào bên ngoài sẽ có nhà vệ sinh công cộng.

Vì thế Nghê Thường trở lại văn phòng, ở trong nhà vệ sinh liền phát hiện bên trong đùi mình đều là kinh nguyệt.

Quá ngày.

Nghê Thường nhăn trán lại, tùy tiện lót ít giấy vệ sinh, mới vừa đứng lên, lại nhìn thấy đằng sau váy máu đã lan ra một mảng lớn, loang lổ khắp nơi, ở trên chiếc váy sáng màu khá rõ ràng.

Cô chỉ có thể lấy áo da đen khoác quanh hông, lúc đi cửa, phía đối diện cũng trùng hợp mở cửa.

Đối diện là ông chủ quán bar, cô như một con thỏ gặp phải thiên địch, cả người run run.

Ông chủ cúi người, “Bạn cùng lớp, cảm ơn cậu!”

Hạ Trình Thư sờ giữa môi, đẩy cửa định rời đi, nhưng đυ.ng phải Nghê Thường cả khuôn mặt trắng bệch.

Cô nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác, cất bước liền chạy, bản năng của cô sợ hãi hắn, bị âm thanh cùng hành động của hắn làm cho sợ tới mức chạy trốn, chạy đến mức khó có thể hô hấp, trong bụng đều quặn đau.

Thấy phản ứng sợ hãi không cần thiết của mình khi nhìn thấy hắn, cô đau đến khom lưng, đối với biển rộng khàn khàn hét lên một cách giận dữ: “Hạ Trình Thư tôi đ*t mẹ anh!”

Nói xong nhớ tới mẹ hắn là ai, cô che lại cái trán lẩm bẩm: “Thực xin lỗi dì.”

Dì ở trên trời hẳn là không nghe thấy đi.

Cô chậm rãi đi trở về chung cư, lấy điện thoại ra kiểm tra, cái gì đều không có.

Có lẽ hắn không nhận ra cô. Nghê Thường nhẹ thở phào, không nghĩ tới ông chủ quán bar lại là bạn học cũ của hắn, hắn vẫn luôn văn nhã thật đúng là không phải giả vờ.

Nghê Thường đổi quần áo, nằm ở trên giường, bởi vì vừa thấy một hình ảnh đáng sợ, đầu óc bắt đầu hỗn loạn, nhớ tới hắn từng xách cô giống như xách một con gà từ trong nhà ra ngoài, cô liền không thoát khỏi dây thừng và xiềng xích.

Trở về làm gì không biết, dù sao vẫn có khả năng đυ.ng phải hắn.

Nghê Thường đem nhật ký mở ra, xem những nơi cô từng đến, lật vài tờ, nhớ tới lý do mình trở về, nhắm mắt lại, đem nhật kí ném sang một bên.

Nghê Thường trong lòng rất loạn, sống ở bên ngoài lâu rất khó khăn, vẫn là ở Trạch Thành khiến cô an tâm hơn.

Ở nơi hắn một tay che trời, cô biết mình sẽ an toàn.

Nghê Thường tự giễu mà cười, mở ngăn kéo ra, cầm một điếu thuốc, nằm suy nghĩ. Nghĩ đến mức choáng váng, liền đem điếu thuốc đặt vào gạt tàn, nghiêng người ngủ.

Cô mơ thấy hắn cởϊ áσ sơ mi, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngồi ở trên giường hút thuốc, cúi đầu nhìn cô, cao cao tại thượng, bễ nghễ chúng sinh.

Hạ Trình Thư thường cười, vô cùng ôn hòa, hắn vừa cười vừa hỏi cô có đói bụng không?

Cô đói muốn điên rồi, yết hầu sưng đau, ngửa đầu nghẹn ngào, kêu hắn: “Chú nhỏ.”

Cô nhìn thấy ánh mắt Hạ Trình Thư dao động, vì thế giang hai cánh tay, cơ bắp không nhịn được mà run rẩy, Hạ Trình Thư đem điếu thuốc ném sang một bên, đem cô bế lên, đứa bé hai mắt đẫm lệ, chôn mặt vào khuỷu tay hắn mà nghẹn ngào, nhưng lại không rơi một giọt nước mắt.

Nghê Thường nhớ tới cô đã từng cắn lại hắn, như muốn kéo xuống một miếng thịt của hắn mà gặm nuốt, trong lòng lại chua xót.

Ngày hôm sau Nghê Thường muốn đi dọn một ít đồ ở triển lãm tranh, cô có hai bức tranh ở gần cửa nhà vệ sinh, cô còn muốn tự mình đến đó xem thử.

Nghê Thường cũng không cảm thấy có chuyện gì, ban ngày cô vẫn luôn dịu ngoan, rất dễ bị bắt nạt, giống như một con hổ ăn no ghé vào một vách đá mà liếʍ láp.

Nàng đem giá vẽ thượng, chống nạnh nhìn xem, tương đối huyết hoa hồng tựa hai luồng màu đỏ nhiệt liệt.

Cô rất quý trọng khoảng thời gian đến triển lãm tranh, dù cho có ở gần WC cô cũng không quan tâm.

Nghê Thường bảo dì giúp việc cùng ngồi một chỗ, chống cằm chờ người tới thưởng thức các bức tranh của cô.

Đi đi lại lại mọi người đều chỉ coi là một bức tranh trang trí.

Cô giống như bị bóng đêm bao phủ, chờ cả một ngày cũng không có ai dừng chân, cho đến khi cô nghe thấy một tiếng bước chân.

Nghê Thường có thể nghe ra mọi tiếng động của hắn, kể cả tiếng hô hấp của hắn, mỗi lần hắn tới gần cả người cô đều phản ứng lại - như một con thú nhỏ từng bị bắt sẽ nhớ rất rõ thợ săn đã từng bắt nó.

Cô trốn vào trong WC, đợi một hồi lâu mới thò đầu ra ngoài nhìn, vị trí trước bức tranh đã trống rỗng, có lẽ hắn căn bản không có tới.

Nghê Thường lại đi đến phòng triển lãm, không gặp hắn một thân tây trang đen, vừa định trở lại bảo dì giúp việc, liền nghe được một tiếng than nhẹ nhàng, ôn nhu.

“Thường Thường, chú nghe nói, cháu muốn thao mẹ chú?”