Chương 20

Tiểu Bạch Hổ không biết sư tôn đã nhìn thấy bộ dạng thảm hại của nó bao lâu, nó chỉ có thể tuyệt vọng chờ đợi phán xét từ nàng.

Tiếng thở dài bất lực vang lên, khiến trái tim nó càng thêm run rẩy.

Sư tôn xuất hiện trước mặt nó.

Tiểu Bạch Hổ muốn che giấu khuôn mặt mình, nhưng sư tôn đã đưa tay nâng đầu nó lên.

Khương Ly nói với nó một sự thật tàn khốc: "Ta đã biết từ lâu."

Sư tôn nói rằng ngay từ khi gặp nó, nàng đã phát hiện ra nó là hổ với lại nó học tiếng mèo cũng không giống, vì vậy sư tôn luôn biết điều đó.

Cả người nó cứng đờ cúi đầu xuống, ngay cả đuôi hổ cũng ủ rũ cuộn tròn.

Nhưng kỳ lạ thay, ánh mắt sư tôn không giống như đang nhìn một chú hề nhố nhăng, cũng không giống như đang nhìn một kẻ lừa đảo, ánh mắt của nàng vẫn sáng ngời và dịu dàng như trước.

Dần dần, nó nhận ra điều gì đó, từ giữa những móng vuốt dính đầy máu nó ngẩng đầu lên.

"Con không tự nghĩ xem tại sao ta đã biết từ lâu mà vẫn không đuổi con đi?"

"Hổ sao? Hổ thì làm sao chứ? Chẳng phải chỉ là một con mèo to hơn một chút thôi à?"

Một móng vuốt mèo đặt bên cạnh móng vuốt hổ dính máu của đồ đệ.

Móng vuốt khều khều, múa may dưới nền tuyết.

"Có phải là giống nhau như đúc không?"

Tiểu Bạch Hổ nhìn móng vuốt nhỏ hơn bản thân một chút của sư tôn, do dự nhìn lại móng vuốt hổ của mình.

Mèo mướp ngồi xổm đối diện nó, nghiêng đầu nhìn Tiểu Bạch Hổ, lại hỏi: "Có phải rất giống nhau không?"

Tiểu Bạch Hổ ngẩn người.

Mèo mướp lại tiếp tục nói: "Vậy nên, hổ chính là một con mèo to."

"Như vậy thì Tiểu Phù Sinh cũng đâu có lừa người đúng không?"

Khương Ly thật sự muốn nói với nó: Dù là một con hổ trắng hung dữ tàn nhẫn, thì cũng có người yêu thương mèo to.

Có người dỗ dành khi giận hờn, có người đi tìm khi bỏ nhà đi.

Nàng cho tiểu đồ đệ của mình thời gian suy nghĩ, quay lại đống lửa tiếp tục nướng thịt, chờ Tiểu Bạch Hổ nghĩ thông suốt.

Khương Ly đã sớm phát hiện ra tâm sự của Tiểu Bạch Hổ. Vốn dĩ, Khương Ly định sau khi trở về tông môn ổn định mọi thứ sẽ nói chuyện với tiểu đồ đệ về việc nó kiên trì học tiếng mèo.

Nhưng không ngờ rằng, cơ hội giải quyết đã đến sớm hơn dự tính.

Nàng khoanh tay chờ gà nướng chín, trong lúc đó cũng lén lút liếc nhìn gốc cây cổ thụ vài lần.

Đến khi tiểu đồ đệ thò đầu ra, nàng ngay lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, bày ra vẻ trầm tư.

Ôi chao, gà nướng chín rồi có ai ăn không nhỉ?

Khương Ly cử bướm Minh lén đi xem tiểu đồ đệ của mình có khóc hay không.

Bướm Minh sợ sau này mình sẽ bị diệt khẩu, nên không dám bay về phía đó.

Khương Ly bất lực đành phải đợi sau khi nướng chín gà, xé một nửa con ra đặt bên cạnh cây đại thụ.

Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng ăn uống ngấu nghiến.

Lúc này, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.

Còn chịu ăn, xem ra không bày ra bộ dạng thất vọng muốn bỏ nhà đi nữa rồi.

Đến khi Khương Ly dập tắt đống lửa, chuẩn bị đứng dậy rời khỏi thì quả nhiên sau lưng có một con Tiểu Bạch Hổ đi theo.

Toàn thân Tiểu Bạch Hổ dính đầy máu, móng vuốt cũng bị thương, chân còn đi khập khiễng.

Khương Ly đi một đoạn, nó cũng đi theo một đoạn.

Khương Ly dừng lại, Tiểu Bạch Hổ ngay lập tức trốn sau bụi cây.

Nàng âm thầm thở dài trong lòng.

Vì lòng vẫn đầy hoang mang và khó hiểu, thế nên Tiểu Bạch Hổ vẫn không tiến lên.

Vì vậy, Khương Ly trực tiếp đi qua bế Tiểu Bạch Hổ lên.

Cũng khá nặng đó nha.

Cả hai im lặng suốt dọc đường đi.

Cuối cùng Tiểu Bạch Hổ cũng nhận ra rằng sư tôn không ghét bỏ nó.

Nó lén lút cọ vào mặt của Ly Ly.



Trước khi đi, Khương Ly ra tay xử lý sạch sẽ những xác chết lộn xộn ngổn ngang, tiểu đồ đệ ngoan ngoãn đi theo phụ giúp. Đêm hôm qua, đứa nhỏ còn tưởng rằng Ly Ly không cần nó nữa, nên lòng liền lạnh như tro tàn, nhưng giờ đây nó một bước cũng không rời, nàng đi đến đâu cũng phải bám theo vạt áo của Khương Ly.

Có lẽ đêm qua giải quyết quá vội vàng, nên giờ Khương Ly mới phát hiện ra vẫn còn một tên lính canh Yêu tộc vẫn chưa tắt thở.

Đang chuẩn bị tiễn hắn ta lên đường, thì vạt áo của nàng đã bị tên lính canh hấp hối kéo chặt.

Hắn ta bắt đầu nói lảm nhảm, cầu xin Khương Ly đừng gϊếŧ mình.

Hắn ta nói: chỉ cần Khương Ly giao nộp Tiểu Bạch Hổ, sẽ được Hổ Vương ban thưởng, muốn bao nhiêu linh thạch thì có bấy nhiêu.

Nhưng Khương Ly không hề động lòng, thậm chí đã rút kiếm ra.

Tên lính canh dùng bàn tay dính máu bám chặt lấy vạt áo của nàng: "Không! Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta mà, ta sẽ đưa ngươi đi gặp Hổ Vương! Đừng có tin lời thằng nhóc này!"

"Hổ tộc sinh ra đều có màu nâu vàng, chỉ có nó từ khi mới chào đời đã mang màu trắng ngay! Đây là điềm báo đại hung! Nó sẽ, sẽ mang đến cho tất cả mọi người xung quanh..."

Lời còn chưa dứt, Khương Ly đã nhanh chóng đưa tên lính canh này về cõi Tây Thiên.

Nhưng Tiểu Bạch Hổ đã nghe thấy này.

Bướm Minh treo trên kiếm của Khương Ly đã bắt đầu run lẩy bẩy. Ngọc Phù Sinh trưởng thành ghét nhất nghe người ta nói mình là "điềm báo đại hung", mỗi khi có người nhắc đến trước mặt hắn, ngôi mộ nơi bướm Minh sinh sống sẽ có thêm một ít thức ăn.

Quả nhiên, đứa nhỏ đứng yên tại chỗ siết chặt chiếc Khóa trường mệnh đang đeo trên tay.

Bỗng nhiên, bướm Minh nghe thấy giọng nói của Khương Ly:

"Đừng nghe hắn ta nói bậy, Bạch Hổ không phải là điềm báo đại hung."

"Con đã nghe nói về đột biến gen chưa?"

Đứa nhỏ lắc đầu: "Chưa nghe."

"Chưa nghe là vì con đọc sách Yêu tộc quá ít thôi. Những ai nói Bạch Hổ là điềm báo đại hung, đều là vì không có học thức."

Bướm Minh: "..."

Vì đồ đệ bị thương lần nữa, nên Khương Ly phải đưa nó đi xử lý trước. Nàng dự định tìm một nhà trọ ở gần đây.

Vì chuyện vừa xảy ra mà lúc đi trên đường núi Tiểu Bạch Hổ có chút im lặng.

Thực ra, trong lòng Tiểu Bạch Hổ vẫn vô cùng hoang mang, còn có chút cảm giác vì được yêu thương mà sinh ra lòng sợ hãi.

Trước đây, nó cho rằng mình phải giấu kỹ bản thể, không được lộ ra một sơ hở nào, thì mới có thể đi theo sư phụ. Nhưng có lẽ vì suốt dọc đường Khương Ly đều nắm tay nó, thái độ của nàng đã khiến đứa nhỏ tìm thấy cảm giác an toàn đã mất đi từ

lâu.