Chương 19

Cơn gió mạnh thổi tung cửa sổ, cậu bé bị tiếng động này đánh thức mới phát hiện mồ hôi lạnh chảy ròng ròng khắp người mình.

Chỉ đến khi nhìn thấy sư tôn đang tĩnh tọa điều tức, cậu bé mới cảm thấy an tâm đôi chút.

Trong bóng tối, cậu bé đứng dậy đóng cửa sổ lại, di chuyển đến bên cạnh sư tôn, rúc vào gần hơn.

Cảm nhận được gió lùa qua khe cửa, cậu bé xoay người, dùng thân mình che chắn cho sư tôn khỏi luồng gió lạnh buốt.

Chỉ là không hiểu sao, Tiểu Bạch Hổ lại có một dự cảm không lành.

Rất nhanh, dự cảm đó đã trở thành sự thật.

Đêm khuya, những tiếng động lén lút vang lên trong ngôi làng tĩnh mịch.

Hổ Vương đã phái quân lính chia thành nhiều nhánh đi khắp nơi để truy lùng Tiểu Bạch Hổ.

Trong số đó, có một đội Yêu quái tình cờ xuất hiện ở gần đây. Mà tên thủ lĩnh không phải ai xa lạ chính là tên béo Lục Phàn.

Khương Ly mở mắt, lắng nghe cẩn thận những tiếng động bên ngoài.

Có khoảng chừng mười mấy tên yêu quái tu vi đều ở giai đoạn Trúc Cơ hậu kỳ.

Nàng rút kiếm Phủng Ngư của mình ra.

"Tiểu Phù Sinh à, phải ngoan ngoãn ở trong phòng không được ra ngoài nhé."

Cậu bé ôm lấy vỏ kiếm của Khương Ly, lắng nghe tiếng sư tôn bị yêu quái bao vây bên ngoài cửa.

Tiểu Bạch Hổ biết sư tôn rất lợi hại, mạnh hơn nhiều so với những tên lính canh Hổ tộc bình thường. Cậu bé đã nghe lời dặn dò của thầy lang Trương, luôn cố gắng không gây phiền phức cho sư tôn.

Nhưng hôm nay, sự bất an trong lòng cậu bé ngày càng dâng lên mãnh liệt.

Bất chấp sự ngăn cản của chú bướm nhỏ, cậu bé đã đi đến bên cửa sổ và hé mở một khe nhỏ.

Bỗng nhiên, Tiểu Bạch Hổ nhìn thấy một người.

Là Lục Phàn!

Lục Phàn là một tên ăn chơi trác táng, nhưng cha hắn ta lại là Thành chủ của vùng trục xuất, tất nhiên địa vị trong Hổ tộc không thấp, được cử đi truy lùng cũng là chuyện bình thường.

Ánh mắt Tiểu Bạch Hổ dừng lại.

Lục Phàn núp ở sau lưng đám lính canh, ẩn mình vào sau trong rừng rậm. Lúc này, trong tay hắn ta đang cầm một cái cung tên.

Mũi tên tẩm đầy Yêu khí, trong bóng tối nhắm thẳng vào lưng Khương Ly.

Cơn ác mộng như hiện về.

Ngay lúc Lục Phàn sắp sửa kéo cung…

Cùng với tiếng gió rít không ngừng, Tiểu Bạch Hổ nhanh như chớp vồ tới chỗ Lục Phàn. Nó cắn chặt lấy cánh tay của hắn ta, trước khi bị hất văng ra ngoài, đã kịp xé toạc một mảng thịt của Lục Phàn.

Cây cung rơi xuống đất Lục Phàn kêu rên đau đớn, cố gắng vồ lấy vũ khí để phản công. Nhưng Tiểu Bạch Hổ đã trực tiếp cắn vào yết hầu của hắn ta!

Lục Phàn cũng nhanh chóng biến thành một con hổ màu nâu vàng, cố gắng hất văng nó ra.

Nhưng Tiểu Bạch Hổ chưa bao giờ hung hăng đến như vậy, cùng với tiếng kêu vang lên thảm thiết của Lục Phàn, Tiểu Bạch Hổ bị ném xuống đất, vào đá nhưng nó vẫn không nhả miệng ra.

Lục Phàn rõ ràng to hơn Tiểu Bạch Hổ một vòng, vậy mà dù cố gắng xoay sở thế nào cũng không thể hất văng được một con hổ con. Hắn ta chỉ có thể phát ra tiếng nghẹn ngào vì máu trào ngược vào cổ họng, dần dần không phát ra tiếng động nào nữa.



"Tiểu Phù Sinh?"

Khương Ly hất tung một tên lính canh, hiển nhiên đã chú ý đến tiếng động bên này, sải bước tiến về phía Lục Phàn.



Tiểu Bạch Hổ nằm rạp trên đất cũng từ từ đứng dậy.

Vừa nãy còn hung hăng vô cùng, nhưng bây giờ đôi mắt xanh biếc của nó lại hơi co lại.

Nghe thấy tiếng gọi đó, nó theo bản năng muốn lau sạch mặt. Nhưng bộ lông trắng muốt dính đầy máu càng lau lại càng bẩn.

Nó muốn trốn trong góc, để có thể giấu đi phần thân hình to lớn hơn mèo con này.

Nhưng hiển nhiên Khương Ly đã nhìn thấy nó.

Nó cúi đầu nhìn bóng mình.

Đó là bóng hình của một con mãnh thú hung tợn, hoàn toàn khác với chú mèo con nhỏ nhắn đáng yêu.

Dưới móng vuốt của nó vẫn còn là Lục Phàn vừa mới tắt thở, chết rất thảm thiết và đầy ghê rợn.

Nó là một kẻ lừa đảo hèn hạ, vô liêm sỉ.

Lúc này, kẻ lừa đảo không có chốn dung thân.



Nó lùi lại hai bước, khi Khương Ly muốn tiến đến gần, nó nhanh chóng chạy về phía khu rừng rậm bên ngoài thôn.

Nó không muốn đối mặt với bộ dạng ngạc nhiên, ánh mắt ghê tởm mà nàng có thể biểu lộ ra.

Có lẽ, Ly Ly còn sẽ khinh miệt nó vì không có lòng tự trọng, nghĩ ra trò này để mong có được sự thương hại từ nàng.

Nó chạy càng lúc càng nhanh, gần như bỏ lại tiếng gió sau lưng.

Nó cũng không biết mình đã chạy được bao xa, dần dần nó không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào phía sau nữa.

Nó tìm một góc để nghỉ ngơi.

Tiểu Bạch Hổ biết, chỉ cần đợi qua một đêm nay thôi. Sáng mai Ly Ly và bướm Minh sẽ rời khỏi đây.

Nhưng như vậy cũng tốt.

Máu dính đầy trên người Tiểu Bạch Hổ, nhưng nó cũng không phân biệt được đó là của Lục Phàn hay của chính mình.

Nó không liếʍ láp vết thương của bản thân, mà ngẩn người ra ngơ ngác.

Lúc đi nó không mang theo gì cả, chỉ có chiếc khóa trường mệnh vẫn được đeo trên móng vuốt của nó.

Nó dùng móng vuốt chà xát muốn lau cho sạch vết máu trên khóa trường mệnh.



Tiểu Bạch Hổ đang thất hồn lạc phách không hề nhận thức được cái lạnh của màn đêm.

Cũng không biết đã qua bao lâu, nó vẫn ôm chiếc khóa trường mệnh đó.

Cho đến khi bầu trời chiếu đến những tia sáng yếu ớt.

Nó mới như bừng tỉnh từ trong mơ.

Có lẽ Ly Ly đã đi rồi.

Nó rất bình tĩnh suy nghĩ.

Nó đứng dậy, tập tễnh chuẩn bị đi về hướng sâu trong khu rừng rậm.

Bỗng nhiên, nó ngửi thấy một mùi hương.

Cách đó không xa, Khương Ly đang ngồi xếp bằng, tay thì thêm củi vào đống lửa.

Tiểu Bạch Hổ lập tức trốn sau gốc cây cổ thụ lớn.

Nó không dám nhìn nàng, ngay cả đuôi hổ cũng nhanh chóng được giấu đi.

Qua một lúc lâu, Tiểu Bạch Hổ núp sau gốc cây cổ thụ cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nó nhìn chằm chằm vào móng vuốt nhuộm đỏ máu của mình, lòng lạnh như tro tàn: "Sư tôn, con là một con hổ."

"Con không phải là một con mèo con."



Chú mèo được yêu thương sẽ nghĩ một cách hiển nhiên: Ai mà không thích mình chứ? Mình là bồ công anh lấp lánh, là kẹo bông gòn biết cử động.

Động vật nhỏ bị bỏ rơi sẽ nghĩ: Ai sẽ thích mình chứ? Mình là nấm lùn mục nát, là khoai tây thối rữa.

Nếu có ai đó yêu thương mình, chắc chắn là do người đó đã hái nhầm hoa, một lúc sau sẽ vứt mình vào thùng rác thôi.