Chương 1

Trận tuyết đầu tiên rơi xuống phủ trắng Thương Châu, khi giới tu chân đang giăng đèn kết hoa chào đón năm mới, cũng là lúc Khương Ly đang trên đường trốn chạy.

Trời rét buốt, khu rừng rậm rạp bên ngoài Thương Châu ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, thức ăn mang theo trên đường đi chỉ còn ít ỏi. Nhưng Khương Ly lại không dám vào thành.

Nàng vẫn đang mặc bộ hỷ phục khi mới xuyên không đến đây. Lớp áo ngoài màu đỏ thẫm đã sớm bị vứt bỏ, còn lại lớp lót mỏng manh rách rưới. Dưới gốc cây cổ thụ che chắn gió, nàng nhóm lên một đống lửa nhỏ, co ro ngồi trong góc, cảnh giác nhìn về phía chân trời.

Khi màn đêm buông xuống, nàng vội vã dập tắt đống lửa, tránh bị người ta nhìn thấy tia sáng.

Cả đêm, nàng dựa vào chút hơi ấm còn sót lại từ đống lửa để chống chọi với cái lạnh.

Cũng không biết là có phải do biến thành yêu hay không, nàng không còn sợ lạnh như khi còn là con người, việc ngủ qua đêm trong tuyết cũng không quá khó khăn.

Nửa năm trước, Khương Ly vẫn là một học sinh trung học phổ thông vừa tốt nghiệp, đã đỗ đại học. Sau khi đọc một cuốn tiểu thuyết trên tàu hỏa, không hiểu vì sao nàng lại xuyên không đến đây.

Điều khiến nàng tuyệt vọng hơn là đây không phải là một cuốn tiểu thuyết thể loại làm ruộng bình dị hay thể loại ngọt ngào, mà là một quyển ngược luyến tình thâm.

Nhân vật nam chính Giang Phá Khư và nữ chính cùng nhau lớn lên, hai người là thanh mai trúc mã, đã sớm hẹn ước bên nhau ba kiếp.

Nhưng trời không chiều lòng người, nam chính đột nhiên biến mất.

Khi trở lại, Giang Phá Khư đã mất trí nhớ.

Theo lẽ thường, hắn ta sẽ mang theo một nữ phụ độc ác về để làm tổn thương nữ chính, nhưng câu chuyện này lại không đi theo lối mòn.

Nam chính, hắn ta đi tu theo con đường Vô Tình Đạo.

Nam chính mất trí nhớ tu luyện Vô Tình Đạo, khiến trái tim trở nên sắt đá, lạnh lùng như một tảng băng, muốn cắt đứt tình cảm để phi thăng.

Vì vậy, thanh kiếm đầu tiên sau khi đắc đạo, chính là chém người trong lòng.

Trong tiểu thuyết, nữ chính cố gắng cảm hóa nam chính, vô số lần thoát chết dưới lưỡi kiếm của hắn ta, dây dưa nửa đời bên nam chủ, trải qua biết bao gian nan hiểm trở, cuối cùng mới khiến hắn ta nhận ra tình cảm chân thật của mình.

Quá trình này có thể nói là ngược tới độ đau đớn như đứt từng khúc ruột.

Khương Ly rất không may mắn, nàng không xuyên đến lúc nam chính vừa mới trở về, cũng không xuyên đến lúc nam chính cùng tiểu thanh mai đã đính ước, mà là xuyên đến đêm trước ngày cưới.

Vào hôn lễ ngày hôm sau, nam chính sẽ đâm nữ chính một kiếm.

Tuy nhiên, vào lúc thành thần, nam chính sẽ nhớ lại mọi chuyện. Hắn ta hối hận không thôi, nỗi đau mất người yêu khiến nam chính rơi vào con đường ma đạo.

Nhưng vấn đề là: Khương Ly không muốn dùng mạng sống của mình để dạy cho hắn ta một bài học.

Vì vậy, Khương Ly đã bỏ trốn vào đêm trước ngày cưới.

Cứ chạy trốn như vậy, đã được nửa năm.

Trên đường đi, Khương Ly không dám dùng thân phận thật của mình, thậm chí còn không dám bán đồ trang sức hay linh khí trong tay.

Nàng cũng từng nghĩ đến việc cầu cứu, nàng nhớ rằng trong cốt truyện, nữ chính ban đầu dường như sống trong một môn phái nhỏ. Nhưng khi nàng trải qua trăm đắng ngàn cay biết được vị trí của môn phái nhỏ đó, thì gõ cánh cổng của môn phái suốt cả đêm cũng không ai mở cửa.

Rốt cuộc, người muốn gϊếŧ nàng là Kiếm Tôn, ai lại muốn đυ.ng phải chuyện phiền phức như vậy đâu?

Lúc đó, Khương Ly ngồi trên bậc thềm, như một chú mèo hoang lạc vào nền tuyết trắng.

Khương Ly cũng không biết mình có thể sống được bao lâu, chỉ có thể không ngừng chạy trốn, nhưng cụ thể chạy đi đâu, bản thân nàng cũng không rõ ràng.

Nàng còn chưa kịp tìm hiểu thế giới này đã phải bắt đầu chạy trốn, thậm chí không biết cách sử dụng linh khí. Nhờ vào những kỹ năng sinh tồn được truyền dạy từ *Bear Grylls và bản năng của một con mèo yêu, nàng mới có thể sống sót một cách kỳ diệu trong suốt nửa năm.

*Bear Grylls là nhà thám hiểm, tác giả và người dẫn chương trình truyền hình người Anh. Anh được biết đến nhiều nhất qua chương trình Con người đối mặt Thiên nhiên hay còn được biết đến với tên gọi ban đầu là Bear Grylls: Người sống sót ở Anh Quốc, chương trình kết thúc vào năm 2011.

Tâm trạng của Khương Ly vẫn khá lạc quan. Có câu nói "Trời sẽ không tuyệt đường người". Nàng tin chắc rằng chỉ cần chạy xa hơn một chút, có lẽ nam chính sẽ không bao giờ tìm thấy mình nữa.

Tuy nhiên, sự sụp đổ của phòng tuyến tâm lý lại đến rất nhanh.

Vào một ngày đói rét, giống như mọi khi, khi bầu trời hửng sáng, Khương Ly mới dám nhóm lửa, miễn cưỡng hong khô bộ quần áo bị tuyết làm cho ướt đẫm, cảm nhận được cơ thể dần ấm lại, nàng tiếp tục bước đi.

Nhưng đi được một đoạn, nàng bỗng quay đầu lại, nhìn thấy ở cuối con đường tuyết trắng, một người nam nhân đang ôm kiếm nhìn chằm chằm mình.

Khác với tưởng tượng về tu sĩ Vô Tình Đạo, khí chất của Giang Phá Khư tuy rằng lạnh lùng nhưng nhìn lại không hề sắc bén. Khi nhìn Khương Ly, hắn ta không hề tức giận, cũng không phẫn nộ, ngược lại lại có một sự bình thản lòng không gợn sóng.

Khương Ly rốt cuộc cũng nhận ra điều đó, nàng không thể nào tưởng tượng được, hoang mang hỏi:

"Ngươi vẫn luôn đi theo sau ta ư?"

Giang Phá Khư im lặng một lúc.

Hắn ta có vẻ hơi bất ngờ.

Như thể đang hỏi: Ngươi thật sự không biết sao?

Ngay lúc đó, sợi dây lý trí trong đầu Khương Ly bị đứt thành từng đoạn.

Giang Phá Khư rất bình tĩnh nói với cô: “Ly Ly, quay trở về đi."

Giọng điệu đó như thể đang nói với nàng rằng: Nếu hắn ta muốn gϊếŧ nàng, thì nàng hoàn toàn không thể chạy thoát được.

Lúc ấy Khương Ly nghĩ: Rốt cuộc là các nữ chính truyện ngược làm cách nào để sống sót? Các nàng người nào là nhảy sông, bị nhốt, sảy thai, bị đánh, thế nhưng có chết cũng không hối hận.

Cơ thể lẫn nội tâm đều rất cường tráng, có thể sánh ngang với siêu nhân.

Mà đối với Khương Ly, nàng thật sự chịu không nổi.

Sự sợ hãi phải đối mặt với tử vong đã tra tấn từ thể xác tới tinh thần của nàng, mệt mỏi vô cùng. Thế mà không lâu trước đây, khi còn ở thế kỷ 21, nàng lại vì một chút chuyện nhỏ bé đến mức không đáng kể đến mà khiến bản thân phiền lòng

Thế nhưng hiện tại, nàng sắp phát điên rồi.