Mới vừa trở lại Nghê Tuyết Các, Thẩm Gia đã bị nhũ mẫu Giả thị kéo vào trong lòng sau đó khóc lớn.
“Cái tên khốn kiếp đó, nhân lúc ta không có trong phủ, cha con bọn họ không biết xấu hổ mà hợp tác làm hại tiểu thư. Phụ thân tiểu thư bất công lại coi trọng con của thứ nữ hơn đích nữ của mình. Tiểu thư của ta, nếu không phải mẫu thân con qua đời sớm, sao con có thể để con phải chịu tủi thân như vậy được. Đi, chúng ta trở về Kim Lăng đi, để cữu cữu con chống lưng cho con…”
Mẫu thân của Thẫm Gia mất sớm, từ nhỏ nàng được Giả thị nuôi dưỡng, ăn mặc ngủ nghỉ đều được chăm sóc chu đáo, bị đau đầu nhức óc cũng là bà ở bên cạnh thức trắng đêm chăm sóc cho nàng.
Ngoại trừ bà ngoại và cữu cữu, người mà Thẩm Gia thân thiết nhất chính là vị lão nhân này, ngửi thấy mùi bồ kết quen thuộc trên người nhũ mẫu, trong lòng nàng nhất thời trở nên bi thương, không nhịn được mà khóc lớn.
Một già một trẻ ôm nhau khóc rất lâu, sau khi Mộc Lan khuyên can thì mới ngừng lại.
Giả thị tự mình vắt khăn giúp Thẩm Gia lau mặt và tay sau đó đưa nàng về phòng nghỉ ngơi.
Thẩm Gia khóc đến mệt, đầu vừa dính vào gối liền ngủ mất.
Mộc Lan thổi tắt từng ngọn đèn trong phòng, chỉ chừa lại một ngọn đèn ở đầu giường, đây là thói quen vào ban đêm của Thẩm Gia, ban đêm nàng không thấy rõ đồ nhưng lại hay khát nước, cho nên sau khi ngủ phải để lại một ngọn đèn.
Giả thị ém chăn lại cho Thẩm Gia, cùng Mộc Lan nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng, sau đó cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Đêm nay đến phiên tiểu nha hoàn Đỗ Nhược gác đêm nhưng nàng lại dựa vào góc tường ngủ gật, vừa hay bị Giả thị bắt gặp liền xách lỗ tai nàng đứng lên.
“Tiểu nha đầu! Ta bảo ngươi gác đêm cứ không bảo ngươi tới ngủ, nhanh chóng lấy lại tinh thần cho ta, ban đêm tiểu thư hay khát nước, ngươi phải hầu hạ cho chu đáo biết chưa?”
Hai ngón tay bà như kìm sắt, nhéo một cái làm tai của Đỗ Nhược đỏ lên ngay lập tức.
Đỗ nhược che lại lỗ tai, vội vàng nhỏ giọng xin tha. Mộc Lan đứng bên cạnh cũng xin giúp, Giả thị hừ một cái rồi mới bỏ qua cho nàng.
Giả thị yêu cầu Mộc Lan thuật lại một cách chi tiết sự việc xảy ra vào ban ngày, sau khi nghe đến chuyện Thẩm Như mặc y phục đươc may từ vải chỉ vàng tham dự yến tiệc liền dừng bước chân lại hung hăng nhổ nước bọt
“Phi! Quả nhiên giống với mẫu thân của nàng ta, hạ tiện như nhau. Thích trộm đồ của người khác, không nhìn lại xem thứ như vải chỉ vàng mà nàng ta cũng có thể mặc sao? Tiểu thư làm rất đúng.”
Mộc Lan mím môi rồi nói tiếp.
Nghe Thẩm Như Hải muốn dùng gia pháp, Giả thị vừa lo vừa giận: “Cái tên tặc nhân này, hổ dữ không ăn thịt con, vậy mà hắn lại dám hạ thủ, ta sẽ đem chuyện này báo lại cho cữu gia mới được.”
Mộc Lan vội nói: “Tiểu thư không sao, cuối cùng lão gia vẫn không xuống tay, đại tiểu thư cũng ở một bên khuyên can.”
Giả thị hừ lớn: “Đó là đương nhiên, nàng ta muốn bày ra bộ dạng hiền lương rộng lượng cho lão gia xem, tuổi còn nhỏ mà lại xảo trá như vậy, quả nhiên là con do tiểu thϊếp nuôi dưỡng.”
Bà liếc nhìn Mộc Lan một cái: “Ngươi đừng để nàng ta lừa gạt, ngươi phải nhớ, ngươi là người bên cạnh tiểu thư.”
Mộc Lan vội vàng nói bản thân sẽ không bị đánh lừa. Giả thị lại ân cần dạy bảo một phen, bảo nàng hầu hạ cho Thẩm Gia thật tốt.
Mộc Lan trước mặt hiện tại là nha hoàn thân cận của Thẩm Gia, quản lý mười mấy tiểu nha hoàn, nàng khác với các nha hoàn khác, không phải người của Thẩm phủ mà là người mà cữu cữu Thẩm Gia lựa chọn mua từ Tô Châu đến, từ nhỏ đã lớn lên cùng với Thẩm Gia, quan hệ vô cùng thân thiết.
Mộc Lan cung kính nghe theo đáp vâng, lúc này Giả thị mới trở về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi Giả thị rời đi, Mộc Lan mới thở phào, vừa quay đầu đã nhìn thấy Đỗ Nhược lại dựa vào tường ngủ gật, không khỏi có chút buồn cười, nàng liền tiến lên đẩy nàng ấy dậy.
Mắt Đỗ Nhược vẫn còn đang nhắm nhưng lại cuống quýt che lại hai tai: “Ma ma ta sai rồi, đừng nhéo tai ta…”
Sau khi mở mắt nhìn thấy Mộc Lan, nàng ấy nhất thời trở nên sửng sốt.
Mộc Lan nói: “Muội trở về ngủ đi, đêm nay ta thay muội canh.”
Đỗ nhược xoa xoa hai mắt: “Tỷ tỷ, tỷ không buồn ngủ sao?”
“Muội mau trở về đi ngủ đi.”
Dù sao Đỗ nhược vẫn còn nhỏ, nghe Mộc Lan nói như vậy liền đứng dậy trở về phòng đi ngủ.
Mộc Lan đẩy cửa bước vào phòng, quả nhiên liền nhìn thấy Thẩm Gia đã đá chăn ra, nàng liền tiến về phía trước giúp Thẩm Gia dịch chăn lại đàng hoàng, sau đó lại đút cho nàng nửa chén trà nhỏ.
Lúc nàng đang khom người, đột nhiên nghe thấy Thẩm Gia đang lẩm bẩm nói mớ một câu gì đó, tự hồ giống như đang gọi mẫu thân.
Mộc Lan dịu dàng xoa đầu nàng.
*
Mùng ba tháng ba, lễ Thượng Tị.
Vào ngày này, trong kinh, những nữ tử chưa xuất giá đều phải đi chùa miếu dâng hương, cầu nguyện ngày sau có thể gả cho lang quân như ý, còn ai đã định hôn thì có thể tùy ý cùng hôn phu đi du ngoạn, bồi dưỡng tình cảm thật tốt trước ngày thành hôn, cầu mong có được cuộc sống hôn nhân mỹ mãn hoà thuận sau này.
Đương nhiên, vì suy nghĩ đến thanh danh của nhà gái, nhất định phải có phụ nhân lớn tuổi cùng đi chung.
Sáng sớm, Trần Quát đã đi đến Thẩm Viên.
Hắn là tiến sĩ vào năm Diên Hòa thứ 22, là tiến sĩ đầu tiên cũng là người đạt đệ nhất trong kỳ thi đình, thường được gọi là Trạng Nguyên.
Thẩm Như Hải cũng chính là quan chủ khảo trong năm này, theo như quy củ của sĩ tử, ông ấy chính là chủ tọa của tất cả tiến sĩ trúng tuyển năm đó, Trần Quát sẽ trở thành đệ tử của ông ấy.