Chương 6

Năm đó, Thẩm Như Hải có ấn tượng khắc sâu đối với biểu hiện nhạy bén, tài tình của Trần Quát cho nên sau khi yết bảng vừa kết thúc, ông liền chọn Trần Quát làm con rể, định hôn ước với trưởng nữ của mình.

Sau khi đăng khoa cuộc thi đình, Trần Quát được Hàn lâm Viện phong tặng danh hiệu biên soạn lục phẩm, ở lại viện để nghiên cứu kinh điển và lịch sử, đi theo nhóm đại học sĩ biên soạn thực lục, tu sử.

Sau khi thi đỗ ba năm, hắn lại chuyển đến Hàn Lâm Viện để học tập, tuy chức quan này phẩm cấp không cao nhưng lại là cận thần với thiên tử, có nhiều cơ hội lộ mặt trước mặt hoàng đế, tương lai luôn có cơ hội để thăng chức.

Hàn Lâm Viện tuy rằng là nha môn của đất nước nhưng cùng các sĩ tử giao du lui tới có lợi cho việc bồi dưỡng danh tiếng trong chính trị của Trần Quát, giúp việc tạo dựng các mối quan hệ trong tương lai ngày càng dễ dàng hơn.

Triều đại nhà Tấn, phụ thần nội các cơ hồ đều được sắc phong từ đại học sĩ, mà đại học sĩ lại phải có xuất thân từ Hàn Lâm Viện, cho nên quốc triều mới có câu “Không phải tiến sĩ không vào hàn lâm, không phải hàn lâm không vào Nội Các”, Hàn Lâm Viện luôn được coi là nơi “Trữ tướng” của đất nước, có thể nói, con đường làm quan sau này của Trần Quát nhất định sẽ một bước lên mây, có thể nói là một thời anh tài, tiền đồ vô hạn.

Trong kinh ai cũng nói ánh mắt Thẩm các lão sắc bén, ra tay như chớp, liếc mắt một cái liền nhìn trúng Trạng Nguyên lang cho trưởng nữ của ông. Cũng có người nói, ông ấy bồi dưỡng Trần Quát trở thành người nối nghiệp sau này của ông.

Mặc kệ người khác nói như thế nào, mối quan hệ thầy trò này quả thực là không tệ, hai người đang nói chuyện tin tức quan trọng về tình hình chính trị đường thời những ngày gần đây, Thẩm Như yên lặng đi theo phía sau.

Ra đến ngoài phủ, dưới thềm đá trước cửa có một chiếc xe ngựa song dây cương đã đợi sẵn ở trước.

Thẩm Như Hải liếc mắt nhìn về trưởng nữ phía sau, nói với Trần Quát: “Duẫn nam à, A Như liền giao cho ngươi.”

Trần Quát vội vàng chắp tay đáp lại: “Ân sư yên tâm.”

Thẩm Như Hải ừ một tiếng, rất vừa lòng đối với sự trầm ổn và thận trọng của hắn.

Thẩm Như thi lễ với phụ thân, xoay người bước lên xe ngựa. Trần Quát tiến lên đỡ một phen, Thẩm Như nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nhỏ giọng nói câu “Đa tạ”, sau đó chui vào xe ngựa.

Hai người không trực tiếp tiếp xúc tay chân nhưng mà mùi hương trong tay áo của giai nhân phảng phất gần chóp mũi, Trần Quát đứng yên tại chỗ, tâm thần rung động, không tự chủ chà xát đầu ngón tay.

Hắn đang xuất thần thì bị một tiếng quát của Thẩm Như Hải cắt ngang.

Thẩm Như Hải nhìn người trước mắt liền cảm thấy đau đầu một phen: “Ngươi tới làm gì?”

Thẩm Gia mặc một bộ váy áo vàng nhạt, đơn giản mỏng manh, đi đến tựa như một bông hoa nghênh đón mùa xuân, thu hút ánh nhìn. Đối với việc phụ thân hỏi chuyện, nàng không chút để ý mà trả lời: “Đi dâng hương.”

Thẩm Như Hải tức giận: “Ngươi dâng hương gì?”

“Ai cũng có thể dâng, vì sao ta lại không thể dâng?”

Thẩm Gia lười nói những lời vô nghĩa với ông ta, nàng trực tiếp vòng qua ông ta đi ra ngoài, gặp phải Trần Quát, khuôn mặt xinh đẹp không nhịn được đỏ lên, giọng nói êm ái: “Trần công tử.”

“Nhị tiểu thư.” Trần Quát mỉm cười gật đầu, hôm nay hắn mặc một thân áo suông xanh đen, quả nhiên là phong thần tuấn lãng.

Thẩm Gia trộm nhìn mấy cái, trong lòng như có nai con chạy loạn.

Một tay nàng vuốt bên ngực đang không ngừng nhảy lên thình thịch, vén váy dẫm lên ghế ngựa, cũng không vội đi lên mà tay trái lại dừng giữa không trung, dù bận vẫn ung dung mà chờ ở đó.

Trần Quát sửng sốt, một lúc lâu sau mới hiểu rõ ý tứ của nàng liền tiến lên đỡ nàng.

Thẩm Gia cũng không như Thẩm Như, nàng trực tiếp đưa tay để vào trong lòng bàn tay của hắn.

Bàn tay nhỏ ấm áp, thịt mum múp niết ở trong tay có xúc cảm rất tốt, Trần Quát sau một hồi ngẩn ngơ, buông tay của Thẩm Gia ra như điện giật, bên tai nhanh chóng đỏ một mảng lớn.

Thẩm Gia sớm đã mượn lực của hắn bước lên xe ngựa, thấy phản ứng này của hắn nàng không khỏi cười trộm.

“Đa tạ Trần công tử.”

“Không… Không cần cảm tạ.”

Mộc Lan liếc nhìn Trần Quát đang mặt đỏ như mây một cái rồi cũng lên xe ngựa theo, nàng vén lên màn kiệu, Thẩm Gia khom người chui vào xe ngựa.

Bên trong buồng xe đã có ba người, ngoại trừ Thẩm Như ra thì còn có thị nữ Linh Lung của nàng và một người ma ma gọi là Lý thị, trước đây bà hầu hạ bên cạnh Tôn di nương. Sau khi Tôn thị chết, bà ta liền tới chỗ của Thẩm Như, phụ trách chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của nàng.

Lý thị lão luyện thành thục lại rất có tư lịch, Thẩm Như cùng vị hôn phu ra ngoài dâng hương, để bà ta đi cùng “Theo dõi” có vẻ không được thích hợp cho lắm.

Thẩm Như không đoán trước được Thẩm Gia sẽ ngồi chung một xe cùng với nàng, biểu tình nhất thời có chút co quắp.

“Tiểu muội, sao muội……”

Lời còn chưa dứt, nàng nhớ tới từ trước đến nay Thẩm Gia không thích nàng kêu nàng ấy một tiếng muội muội, chỉ có thể vội vàng ngậm miệng lại.

Thẩm Gia liếc một cái nói: “Ngươi quản ta à.”

Nàng nhìn quanh buồng xe một vòng, Thẩm Như không giống nàng có nhà ngoại tài lực hùng hậu sủng ái, cũng không có mẫu thân mất đi để lại di sản kếch xù, y phục mặc cũng hết sức giản dị, ngay cả xe ngựa dùng để đi ra ngoài cũng nhỏ hơn gấp hai so với nàng, bên trong buồng vốn đã chật hẹp, ngồi ba người cũng coi như gắng gượng, thêm hai người nàng cùng Mộc Lan chỉ sợ phải dán vào vách xe mà ngồi.