Chương 29

Thẩm Gia cầm tách trà, tâm trạng vừa mới có chút tốt hơn lại tụt xuống, nàng bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó liền hỏi: “Trần công tử có đi hay không?”

Mộc Lan gật đầu: “Trần công tử là một trong những thành viên của Hàn Lâm viện, là cận thần của tiên tử, rất được Thánh Thượng xem trọng nên chắc chắn cũng sẽ đi.”

Lúc này Thẩm Gia mới có chút vui vẻ trở lại, nhưng sau đó nàng lại nhớ đến chuyện rất nhanh hắn sẽ tổ chức lễ thành hôn với Thẩm Như, đến lúc đó hắn sẽ biến thành tỷ phu của nàng, nàng lại cảm thấy tụt hứng.

Lần trước nhũ mẫu nói sẽ thay nàng nghĩ cách, cũng không biết là có cách gì, nhiều ngày như vậy rồi mà một chút tin tức cũng không có.

Đang lúc nghĩ về Tào Tháo thì Tào Tháo lại đến, Giả thị từ cửa tròn đi vào với vẻ mặt hết sức vui mừng.

“Nhũ mẫu!” Thẩm Gia cất tiếng gọi từ xa.

Giả thị thấy nàng liền tươi cười rạng rỡ đi tới: “Con của ta, hoá ra con ở chỗ này.”

Mộc Lan rót cho bà một tách trà, nói đùa: “Nũ mẫu cười vui vẻ như vậy hẳn là có chuyện vui sao?”

Giả thị cầm tách trà Long Tỉnh lên uống một ngụm, lúc này mới cười nói “chuyện vui, là chuyện vui”

Thẩm Gia nghi hoặc nói: “Chuyện gì vui?”

Giả thị không nói gì, bí mật lấy từ trong tay áo ra một túi giấy.

Thẩm Gia hỏi: “Đây là cái gì?”

Giả thị nhìn bốn phía xung quanh, nhỏ giọng nói: “Đây là âm dương hợp hoan tán ta mua được từ chỗ một vị phương sĩ.”

Thẩm Gia vô tư hỏi: “Âm dương hợp hoan tán là gì vậy ạ? Ăn vào sẽ bị tiêu chảy sao?”

Giả thị hoảng sợ, vội vàng che miệng nàng lại: “Tiểu tổ tông của ta ơi, con nhỏ giọng một chút, người khác nghe được sẽ không tốt đâu.”

Đỗ Nhược nhỏ giọng nói: “Thứ làm cho người ta bị tiêu chảy là ba đậu cơ.”

Thẩm Gia nói: “Đừng ngắt lời! Nhũ mẫu, âm dương hợp hoan tán rốt cuộc là cái gì? Vì sao không thể để cho người khác nghe thấy?”

Giả thị cũng có chút xấu hổ, khụ một tiếng, nói: “Từ xưa đến nay, nam tử là dương, nữ tử là âm, nam tử là càn, nữ tử là khôn, càn khôn hoà hợp, âm dương hoà hợp, âm dương hợp hoan…… Khụ, con chỉ cần biết rằng, đây là linh dược, chỉ cần ăn cái này vào sẽ giúp con đạt được ước nguyên là được.”

Thẩm Gia nhíu mày, vẫn còn nghi hoặc: “Con vẫn không hiểu, nhũ mẫu, người có thể nói rõ hơn được không?”

Giả thị nói một cách đơn giản hơn: “Con hãy tìm cơ hội ở riêng với Trần công tử, nhân lúc hắn không để ý, bỏ gói thuốc này vào trong rượu, gói thuốc này không màu không vị, hiệu quả ngay lập tức, nam tử sau khi uống vào, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn sẽ trở nên mạnh mẽ vô cùng…”

Thẩm Gia nghe như bị lọt vào trong sương mù, mơ mơ hồ hồ như đã hiểu lại như cái gì cũng không hiểu, đầu năm nay nàng đã mười tám tuổi, tuy đã tới kỳ quỳ thuỷ, cũng hiểu biết một số chuyện trên đời nhưng mẫu thân mất sớm, không ai dạy nàng cái này cái kia, đối với chuyện nam nữ cái biết cái không.

Đỗ Nhược càng không cần phải nói, là một tiểu nha đầu chín tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ nghe có chút thú vị.

Mộc Lan lớn hơn hai nàng mấy tuổi lại nghe hiểu, trong lúc nhất thời gương mặt trở nên đỏ bừng, do dự nói: “Như vậy không tốt lắm đâu, nam nữ tư thông là tội lớn, nếu làm ô uế danh tiết của tiểu thư…”

Giả thị trừng nàng liếc mắt một cái: “Danh tiết? Danh tiết có thể khiến tiểu thư gả cho một lang quân như ý được không? Lão gia sủng thϊếp diệt thê, trong mắt chỉ có thứ nữ, không có đích nữ, con của tiểu thϊếp sinh ra vậy mà ông ta lại sốt sắng định hôn ước với môn sinh mà ông ta yêu quý nhất, ai biết ông ta sẽ tìm cho tiểu thư của chúng ta hôn sự như thế nào chứ. Cữu gia lại ở Kim Lăng xa xôi, không thể nào trông cậy được, hiện giờ chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi.”

Bà nói như vậy, mặc dù Mộc Lan cảm thấy không ổn nhưng lại không dám nói ra.

Thẩm Gia vỗ tay một cái, nảy ra ý kiến: “Lần đi tránh nóng này chính là cơ hội tốt nhất, ta sẽ tìm cách hẹn riêng với Trần công tử, sau đó đem cái gì tán, cho vào trong nước trà của hắn.”

“Nhưng tiểu thư,” Đỗ Nhược nói, “Trần công tử sẽ không tuỳ tiện ở riêng với tiểu thư chứ nhỉ?”

“……”

Mặc dù lời này không xuôi tai nhưng lại nói đúng vào chỗ mấu chốt.

Thời đại này rất nghiêm, nữ tử từ khi được sinh ra đã không được phép ra khỏi cửa, ngoại trừ phụ thân và các huynh đệ ra, cơ hội để gặp những nam nhân khác là rất nhỏ, chỉ có người đã gả chồng mới có thể xuất đầu lộ diện.

Trần Quát không giống với kẻ nổi loạn Hoài Ngọc, là một vị chính nhân quân tử tuân thủ lễ nghi, gặp mặt riêng với nữ tử là một điều tối kị chứ đừng nói đến trên danh nghĩa Thẩm Gia lại là thê muội của hắn.”

Thẩm Gia buồn bực xoa xoa mặt, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nàng nói: “Đúng rồi, ta lấy danh nghĩa của Thẩm Như để mời hắn không phải được rồi sao, nếu Thẩm Như mời hắn, hắn nhất định sẽ đến, đến lúc đó Mộc Lan thay ta cản trở Thẩm Như, chúng ta cứ làm như vậy đi.”

Mộc Lan: “……”

Giả thị vội nói: “Như vậy là tốt nhất……”

Trong đình bốn người lớn đang bày mưu, hoàn toàn không biết những lời này đã rơi vào tai hai người đang đứng phía sau núi giả.

Lung Linh nhéo khăn tay, vừa tức lại vừa lo lắng: “Tiểu thư……”

Thẩm Như đưa ngón trở đặt lên môi, ý bảo nàng im lặng.