Chương 18

Ngày tháng thấm thoát trôi, cũng đã đến lễ tắm phật ngày tám tháng tư.

Ngày này là ngày Phật Đản, năm đó khi Mục Tông hoàng đế vẫn còn trị vì, bởi vì ông sùng bái Đạo giáo lại chèn ép Phật giáo, hết lòng tin theo phương sĩ, cho nên Phật tử trong kinh thành cũng không dám tỏ ra quá phô trương, sau khi đương kim Diên Hòa Đế lên ngôi, ông không quá để ý đến vấn đề tín ngưỡng của bá tánh. Vì vậy lễ tắm Phật hằng năm ở kinh thành càng trở nên náo nhiệt hơn, thường kéo dài từ đầu tháng tư đến tiết Đoan Ngọ tháng năm.

Chùa Đại Từ Ân, chùa Đại Nhân, chùa Đại Long Thiện cũng là ba ngôi chùa phật giáo hộ pháp ở kinh thành. Vào ngày này, trên quảng trường ở trước chùa tổ chức nghi lễ, mời cao tăng giảng kinh, sau đó lại tổ chức nghi thức rót Phật.

Cái gọi là “rót Phật” là việc đổ nước hoa pha với nước đường lên các tượng Phật bằng gỗ từ đỉnh đầu, sau buổi lễ, các chư Tăng, Ni, Tỳ kheo sẽ diễu hành năm trăm tượng La Hán bằng vàng và đĩa đồng. Phía trước có tượng Phật bằng vàng thân xe bốn bánh, chư tăng ni cầm cành liễu rảy nước dọc đường, bá tánh được rưới canh thơm, niệm kinh Phật thì sẽ được thành đạt, an lạc, không bệnh tật trong một năm.

Thẩm Gia là người không tin vào thần phật, không hứng thú với hoạt động nhàm chán như chen lấn trong đám người nghe hòa thượng giảng kinh này, nàng chỉ kéo Trần Quát cùng với Thẩm Như lên phố du ngoạn.

Thật ra nàng rất muốn để Thẩm Như ở lại, nhưng nếu bỏ Thẩm Như qua một bên, việc hẹn ước Trần Quát đi chơi một mình cùng với nàng có vẻ hơi khó khăn, nàng cũng chỉ có thể nhẫn nhịn một chút.

Ba người họ đang đứng trước một quầy hàng thủ công mỹ nghệ trên đường, vì hôm nay là ngày lễ tắm Phật nên những gì họ bán đều là tượng đất sét của Phật và Quán Âm, trông rất trẻ con đáng yêu nhưng chơi cũng rất thú vị.

Thẩm Như cúi đầu nghiêm túc nhìn, cầm hai cái trên tay, tựa hồ đang so sánh xem cái nào tốt hơn.

Hôm nay nàng mặc một thân áo ngoài tay áo tỳ bà màu xanh nhạt cùng với váy màu trắng như trăng, cả người thoát tục lịch sự tao nhã, tựa một đóa u lan thanh lệ xuất trần, chiếc cổ tinh tế trắng nõn, trên đó còn có những sợi lông tơ nhỏ.

Trần Quát nhìn thấy nàng lưỡng lự, vừa định nói nếu nàng thích thì có thể mua cả hai, tay áo lại bị người kéo kéo.

Hắn cúi đầu thì thấy khuôn mặt đang cười tủm tỉm của Thẩm Gia, không khỏi ngẩn người.

Có lẽ là do quan hệ cùng cha khác mẹ, hai tỷ muội Thẩm gia quả thực không giống nhau.

Thẩm Như cao gầy, mảnh khảnh, có khuôn mặt trái xoan.

Thẩm Gia tương đối nhỏ nhắn và đẫy đà hơn một chút, khuôn mặt nàng như một cái chậu bạc, đôi mắt hồ ly long lanh mọng nước, đuôi mắt hơi xếch lên tạo cho người ta cảm giác là người không rành thế sự, khi nhìn nghiêng luôn hiện ra vài phần ngang ngược.

Nếu nói tỷ tỷ là U Lan độc lập trong thung lũng trống trải thì nàng lại giống một đóa hoa mẫu đơn vừa bá đạo lại kiêu ngạo, tỏa sáng rực rỡ, xinh đẹp đến chói mắt.

Thẩm Gia rút ra một tờ giấy đưa qua, thẹn thùng nói: “Trần công tử, đây là phương thuốc lần trước ta nói với huynh.”

“À...Đa tạ.” Trần Quát không nghĩ tới nàng còn nhớ cái này, vội vàng tiếp nhận, chỉ thấy phương thuốc được viết trên giấy hoa, nếu ngửi kỹ sẽ có thể ngửi thấy một mùi thơm nhẹ nhàng và thanh tao.

Thẩm Gia lấy từ trong tay áo ra một cái túi thơm màu xanh ngọc bích.

“Còn có cái này... Đây là túi thơm ta tự mình thêu, bên trong có ngải diệp, bạc hà, bạch chỉ, đinh hương... Đều là những loại thảo dược đuổi muỗi, thanh nhiệt, giảm ẩm ướt, không gây khó chịu. Mùa hè nóng ẩm sắp đến rồi, nếu huynh mang theo bên người thì sẽ không bị muỗi đốt."

Trần Quát nghe xong, sắc mặt phức tạp.

Phương thuốc thì không nói đi, nhưng túi thơm này... Thực sự là có chút không ổn.

Hắn đã có hôn ước với Thẩm Như, sau khi thành hôn, Thẩm Gia sẽ trở thành muội thê của hắn, nếu để người ngoài biết được, muội thê vậy mà lại đưa một cái túi thơm cho tỷ phu thì không khỏi sẽ bị người ngoài đàm tiếu.

Trần Quát nhìn Thẩm Như đang cúi đầu lựa chọn tượng, ngay sau đó hắn thu hồi tầm mắt, nghiêm mặt nói với Thẩm Gia: “Nhị tiểu thư, đa tạ ý tốt của tiểu thư nhưng theo tại hạ thấy, túi thơm là thứ không cần thiết.”

Thẩm Gia nghe vậy như sét đánh giữa trời quang.

Tại sao hắn lại không cần?

Hắn vậy mà dám từ chối nàng?

Thẩm Gia bị đả kích vẫn còn đang nghi hoặc thì Thẩm Như ở bên cạnh bỗng nhiên nói: “Nhận lấy đi.”

“Cái gì?” Trần Quát ngạc nhiên quay đầu lại, cho rằng mình nghe lầm.

Thẩm Như dịu dàng nói: “Dù sao đó cũng là tâm ý của tiểu muội, Trần công tử, huynh cứ nhận lấy đi.”

“Nhưng đây là...”

Trần Quát rất muốn giải thích một chút về ý nghĩa đặc thù của việc tặng túi thơm này, nhưng khi thấy vẻ mặt nhu mì nhưng lại không cho phép cự tuyệt của Thẩm Như, lời từ chối của hắn chỉ có thể nuốt trở về lại trong bụng.

Hắn quay đầu nói với Thẩm Gia: “Đã như vậy thì đa tạ nhị tiểu thư.”

Hắn duỗi tay nhận lấy túi thơm của Thẩm Gia.

Thẩm Gia không biết vì sao theo bản năng siết chặt túi thơm, bỗng nhiên có chút không muốn đưa cho hắn.

Túi thơm tuy rằng không phải là đồ quý trọng gì nhưng tốt xấu gì cũng là do chính tay nàng tự thêu, nàng cũng không am hiểu nữ công, vì để thêu xong túi thơm này, mười ngón tay của nàng gần như sưng tấy lên, ngay cả cữu cữu của nàng cũng chưa nhận được đồ do chính nàng tự thêu đâu.

Hai người mỗi bên cầm lấy một góc của túi thơm, cứ như vậy giằng co mãi.

Trần Quát: “???”

Nhìn thấy Trần Quát lộ ra ánh mắt nghi hoặc, Thẩm Gia bỗng dưng phản ứng lại, mình đang làm cái gì vậy?

Nàng nhanh chóng buông tay ra.

Trần Quát lấy được túi thơm, để trong lòng bàn tay lăn qua lộn lại nhìn nhìn một chút, cuối cùng hắn mỉm cười nói: “Đa tạ, con vịt này thêu rất được.”

“...”