Chương 16

Sau khi Hoài Ngọc lãnh đủ năm mươi quân côn ở Bắc Trấn Phủ Tư, hắn khập khiễng quay trở về vương phủ.

Tuy rằng có thái giám theo dõi ngay ở bên cạnh nhưng người động thủ đều là huynh đệ nhà hắn, những quân côn mà bọn họ đánh đều có phương pháp riêng của họ. Nhìn thì thấy hắn bị đánh có vẻ rất nặng nhưng thực chất chỉ chạm đến da thịt chứ không làm tổn hại đến xương cốt, dùng thuốc bột kim sang tự chế, nằm trên giường dưỡng thương vài ngày là sẽ tốt ngay.

Nhưng dù sao hắn cũng bị đánh đến mức bong một lớp da, Hoài Ngọc vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt.

Sáng sớm Thẩm Gia đã đến vương phủ ngồi chờ, uống hết một ấm trà mới thấy Hoài Ngọc cả người đầy máu trở về, trong phút chốc nàng vô cùng ngạc nhiên.

“Ngươi bị làm sao vậy?”

“Ăn trượng hình.”

Hoài Ngọc nhìn thấy nàng cũng không cảm thấy có gì ngạc nhiên, từ lâu hắn đã quen với việc Thẩm Gia tùy ý ra vào vương phủ của hắn. Mẫu thân và phụ thân của hắn đều đã mất, cũng không có thị thϊếp thông phòng, trong phủ ngoài hắn ra cũng chỉ có một ít hạ nhân, sự xuất hiện của Thẩm Gia cũng khiến cho Phù Phong Vương phủ quạnh quẽ tăng thêm vài phần nhân khí.

Hoài Ngọc đỡ eo ngồi xuống ghế, trên ghế không có đệm lót, hắn chỉ mới áp cái mông bị thương xuống ghế một chút đã cảm thấy dường như đang bị ai đó lấy hàng trăm mũi kim đâm vào mông của hắn.

Hoài Ngọc đau đến mức suýt nữa nhảy dựng lên nhưng vì có Thẩm Gia ở đây nên hắn chỉ có thể cố gắng nhịn xuống, nghẹn đến mức xanh cả mặt. Hắn nhấc chiếc ấm trên bàn lên thì phát hiện nó trống rỗng, ngay lập tức nổi giận.

“Trà đâu? Người chết hết rồi à? Không thấy Vương gia ta đây đang khát hay sao?”

“Đến, đến đây…” Hạ tổng quản của vương phủ xoa mồ hôi đầy đầu tiến vào, đem ấm trà mang đi xuống pha trà.

Hắn vốn đang đứng đợi ở ngay bên ngoài nhưng khi thấy chủ tử đang nói chuyện cùng với Thẩm nhị cô nương, thông thường người ngoài như bọn họ không được có mặt ở đây cho nên vừa rồi hắn mới không dám đi vào quấy rầy hai người, chờ đến khi được gọi mới dám đi vào.

Trong khi đợi pha trà, Thẩm Gia không buông tha hỏi tiếp: “Ai đánh ngươi thế?”

“Trong thiên hạ, còn có ai dám đánh ta?”

“Là Thánh Thượng à?” Thẩm Gia mơ hồ đoán được nguyên nhân: “Tại sao Thánh Thượng lại đánh ngươi? Là vì chuyện ngươi đổ phân lên đầu của Thượng Quan tiểu hầu gia kia sao?”

Hoài Ngọc có chút ngạc nhiên: “Ngươi biết rồi hả?”

Thẩm Gia bĩu môi: “Việc này toàn kinh thành còn có ai không biết sao? Hoài Ngọc, không phải ta nói quá nhưng ngươi lãnh những quân côn này là xứng đáng, ngươi làm như vậy quả thật là quá vô đạo đức.”

Hoài Ngọc tức giận đập bàn: “Tại sao ngươi không nói bọn họ thiếu đạo đức?”

Thẩm Gia ngạc nhiên nói: “Bọn họ đã làm cái gì? Chuyện đó ta cũng chưa từng nghe nói.”

Hoài Ngọc mím môi, lúc trước ở Càn Thanh cung như thế nào cũng không chịu giải thích, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của Thẩm Gia, hắn lại vô thức buột miệng thốt ra: “Bọn họ mắng mẫu thân của ta, miệng không sạch sẽ, ta mời bọn họ ăn phân thế có cái gì là sai?”

Thẩm Gia há hốc mồm, nhất thời á khẩu không nói nên lời.

Phụ thân Hoài Ngọc, Hoài Cẩn có xuất thân cao quý, là chiến thần của Đại Tấn, quốc triều không có một tiểu hài tử nào từ nhỏ mà không nghe những câu chuyện lớn lên ngày xưa của ông, ngay cả Thẩm Gia khi còn nhỏ cũng nghe bà ngoại kể câu chuyện về Phù Phong Vương đánh bại Khương binh, năm đó ông chỉ mới mười sáu tuổi, so với Hoài Ngọc bây giờ còn nhỏ hơn vài tuổi mà đã nhất chiến thành danh.

So sánh với Phù Phong Vương không thể chỉ trích, Vương phi Đường Mẫn lại bị nhiều người lên án.

Không có ai biết nữ tử thần bí này là từ đâu tới, có người nói nàng là tù nhân bị Phù Phong Vương bắt được khi chiến đấu với người Thát Tử, cũng có người nói, nàng là quả phụ của một thủ lĩnh môn phái trên giang hồ, thậm chí còn có người nói, nàng là đào hoa yêu biến thành, chuyên hạ phàm để mê hoặc nam nhân.

Vô luận là cách nói nào, lai lịch của nàng đều không quá đoan chính, thậm chí là đã có hai lần hôn nhân.

Nàng đột nhiên xuất hiện như vậy, bắt cóc Thái Tử điện hạ quyền thế ngập trời Hoài Cẩn, khiến hắn cam tâm tình nguyện từ bỏ ngôi vị quân vương, không quan tâm mà bôn ba bên ngoài khiến cho Hoàng Hậu lúc đó cũng chính là Thái Hậu hiện tại khóc muốn mù mắt, cũng làm cho các thiếu nữ hoài xuân của hoàng triều mất đi người tình trong mộng chỉ sau một đêm.

Suy cho cùng Thẩm Gia vẫn còn nhỏ tuổi, chuyện xưa của Phù Phong Vương đối với nàng mà nói cũng là chuyện của thế hệ trước, nàng đối với vị Vương phi này cũng không có oán niệm nặng đến vậy, chỉ cảm thấy Hoài Ngọc làm rất đúng, Thượng Quan Tập thật sự đáng bị như vậy. Nếu có người mắng mẫu thân của nàng không tốt trước mặt nàng, nàng cũng sẽ trả thù người đó.

Hạ tổng quản đúng lúc bưng trà lên, sau khi Hoài Ngọc uống một ngụm trà ấm xong, hắn mới hỏi Thẩm Gia tới đây có chuyện gì.

Lúc này Thẩm Gia mới nhớ đến mục đích nàng tới đây, vội vàng nói ra toàn bộ ý định của mình.

Giống như nàng viết trong thư, ngày tám tháng tư là ngày ra đời của Phật Tổ Thích Ca Mâu Ni, trong kinh thành sẽ cử hành hội tẩy trần cho Phật, nàng muốn mời Trần Quát đi du ngoạn.

Mục đích của nàng là để Hoài Ngọc đóng vai một tên trộm xấu xa, cướp sắc ở bên đường, để Trần Quát có cơ hội “Anh hùng cứu mỹ nhân”.